Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 930:

Nghe được lời này, xung quanh lại một lần nữa im lặng.
Khương Thư Lan theo bản năng mà nhìn về phía Hồ Vịnh Mai.
Hồ Vịnh Mai im lặng, ánh mắt đầy kiên định: “Nếu như tôi tái hôn, đối với bà và đối với nhà họ Bàng sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì nữa, không chỉ như vậy mà nhà họ Bàng mỗi tháng phải gửi phí nuôi dưỡng cho Đại Nha cùng với Tiểu Nha.”
Cái này bà Bàng sao có thể chấp nhận được chứ?
Chỉ là hai nha đầu mà cũng bắt bà ta phải gửi phí nuôi nấng sao?
Vừa nghe thấy lời Hồ Vịnh Mai định tái giá, bà Bàng lập tức mất bình tĩnh.
Sau khi Khương Thư Lan làm sáng rõ mọi chuyện rồi, cũng không muốn dây dưa với người như vậy nữa, cũng không nguyện ý để cho Hồ Vịnh Mai gặp gỡ loại người không tốt lành gì như bà Bàng.
Cô đi thẳng đến chỗ chú Quách thì thầm một câu.
Chưa được bao lâu sau, mấy bảo vệ trẻ tuổi lập tức đi đến đuổi bà Bàng ra khỏi đó không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Lúc này xung quanh nháy mắt liền trở nên an tĩnh, ánh mắt mà mọi người nhìn Khương Thư Lan bấy giờ cũng trở nên có chút sợ hãi.
Chỉ có Hồ Vịnh Mai là lau khô nước mắt, kéo tay của Khương Thư Lan, chị ấy chưa nói cảm ơn mà nói: “Em gái, nếu sau này em có muốn mạng của chị đi nữa, đợi chị nuôi lớn hai đứa nhỏ rồi sẽ đền cho em.”
Nếu như hôm nay chị ấy không nhịn nổi nữa, thì chỉ có thể tìm đến con đường chết mà thôi.
Khương Thư Lan lắc đầu: “Chị Hồ, chị nghiêm trọng quá rồi, không có gì đâu.”
Cuộc đời của phụ nữ vốn luôn gian nan như vậy, cô chỉ hy vọng cuộc đời của Hồ Vịnh Mai có thể trôi qua êm đềm hơn một chút.
Nghe nói như vậy, trong lòng Hồ Vịnh Mai hận không thể máu chảy đầu rơi vì Khương Thư Lan.
Nhìn thấy bộ dạng Hồ Vịnh Mai cảm kích Khương Thư Lan như thế, Trâu Dược Hoa chỉ biết đứng ở một bên, từ đầu đến cuối chưa chen được miệng vào để nói câu nào, sắc mặt lập tức trở nên xanh mét, anh ta hoàn toàn không ngờ rằng, anh ta cùng với con trai đã lên kế hoạch lâu như vậy rồi, thế mà lại bị một mình Khương Thư Lan đoạt mất.
Cũng thật là!
Trâu Dược Hoa sắp tức đến phát ngất rồi, vẫn là Trâu Dương nhanh chóng tỉnh táo lại, không thể không nói, nhóc có chút thất vọng với người cha Trâu Dược Hoa này.
Mỡ dâng đến miệng rồi còn đánh rơi mất.
Trâu Dương hít sâu một hơi, nhìn theo Khương Thư Lan cùng với Hồ Vịnh Mai chuẩn bị lên xe.
Nhóc thấp giọng nói: “Cha, để lỡ mất rồi, lần sau làm lại vậy!”
Dù nói là như vậy nhưng trong lòng cũng nghẹn một cục máu, hận không thể nhổ ra mới được.
Trâu Dược Hoa biết rõ điều này, nhưng làm sao có thể can tâm được chứ?
Thấy Hồ Vịnh Mai đã đi cùng với Khương Thư Lan rồi.
Trâu Dược Hoa nhắm mắt lại: “Khương Thư Lan chính là khắc tinh của cha.”
Đời này, mọi chuyện không thuận theo ý anh ta thì đều có liên quan đến cô hết.
Trâu Dương ngưng lại, ánh mắt thâm sâu nhìn cha mình: “Cha, thừa nhận việc dì Thư Lan rất tài giỏi khó đến như vậy sao?”
Nghe được lời này, Trâu Dược Hoa chợt trở nên trầm mặc.
Khương Thư Lan lên xe, Chu Trung Phong nhìn cô một cái, hai bên cùng đối diện với nhau.
Chu Trung Phong lập tức hiểu được hết, đây chính là sự ăn ý của bọn họ, vừa rồi anh cũng đã chú ý tới cảnh tượng bên dưới.
Thấy Thư Lan không gặp nguy hiểm gì, anh chỉ bế con mà dỗ dành chứ không đi xuống.
Nhưng mà lại vô tình khiến anh phát hiện ra hai cha con Trâu Dược Hoa.
Ánh mắt Chu Trung Phong lập tức hiện lên một tia lạnh lùng, nhìn thấy hai người bọn họ từ sau cửa kính xe, anh hơi hơi híp mắt lại, ánh mắt đầy thâm sâu.
Khương Thư Lan thì lại không chú ý đến ánh mắt sắc bén kia.
Thấy ánh mắt của Hồ Vịnh Mai có chút sưng lên, cô đưa một chiếc khăn tay qua cho chị ấy: “Chị Hồ, lau đi.”
Sắp sửa gặp lãnh đạo của nhà máy rồi, bộ dạng này của Hồ Vịnh Mai dường như không được thích hợp cho lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận