Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 980:

Điều này cũng khiến ông Chu và bà Chu có chút ngạc nhiên.
Nhạc Kiến Thanh cười cười: “Trẻ con hai ba tháng rất thích nũng nịu tham gia trò vui, lúc này chỉ cần nói chuyện với chúng nhiều hơn là được."
“Đứa con cả và con thứ nhà tôi đều nuôi như vậy, làm vậy sẽ thích nói chuyện.”
Người đàn ông này ăn nói thật lòng, nói về chuyện gia đình hắn.
Cũng có thể kéo gần mối quan hệ hơn.
Quả nhiên, sau khi nói xong lời này, ông Chu và bà Chu trở nên thân thiết với hắn hơn vài phần.
Nhạc Kiến Thanh nghĩ nghĩ, sờ sờ trên người hắn, nhưng không tìm thấy cái gì.
Vì thế liền đứng dậy, ngữ khí rất tự nhiên: “Nếu hai ông bà không chê, lần sau con đến đây sẽ mang theo một ít đồ chơi trong nhà của con cả và con thứ, tuy là đồ cũ nhưng mấy đứa trong nhà vẫn giữ gìn rất tốt, còn sáu bảy phần mới."
Lời này thiếu chút nữa làm Bành Văn Binh khịt mũi coi thường, Trường Thắng nói Nhạc Kiến Thanh này sẽ tận dụng mọi thứ, đúng là như vậy.
Khi đó hắn cũng không thèm để ý, cảm thấy Trường Thắng quá lo lắng, một người xuất thân bình thường, cho dù tận dụng mọi thứ như thế nào cũng không thể so được với Trường Thắng.
Cho đến khi nhìn thấy một cảnh này.
Bành Văn Binh sẽ không thừa nhận rằng chính bản thân anh ta có cảm giác khủng hoảng.
Anh ta mỉa mai nói: "Giám đốc Nhạc, sợ là anh không biết những người sống ở ngõ Mạo Nhi này là ai, cũng không biết nhà họ Chu là người nào?" Làm sao mà hai bảo bối của nhà họ Chu có thể chơi lại đồ chơi cũ của Nhạc Kiến Thanh chứ?
Bành Văn Binh hít sâu một hơi, tự nói với chính mình không được tức giận, không được tức giận, tức giận chính là tự làm khó bản thân mình.
Chính là, thật sự không thể nhịn nổi!
“Khương Thư Lan?” Giọng nói mang theo vài phần tức giận.
Chu Trung Phong tiến lên một bước, anh có dáng người cao lớn, đứng trước mặt Bành Văn Binh thì cao hơn cả một đoạn, nhìn Bành Văn Binh với ánh mắt lãnh đạm.
“Có việc gì?”
“Tôi....” Bành Văn Băng nghiến răng nghiến lợi, ngữ khí dịu đi một chút: “Khương Thư Lan, phải làm sao thì cô mới có thể tha thứ cho tôi?”
Bọn họ không tha thứ cho hắn, hắn tiếp theo làm sao có thể nói chuyện làm ăn đây?
Khương Thư Lan thốt ra ba từ: "Không tha thứ."
Sau khi Bành Văn Binh làm chuyện như vậy, hết lần này đến lần khác, bây giờ nói về việc tha thứ, Khương Thư Lan cảm thấy có chút buồn cười.
Sắc mặt Bành Văn Binh lúc đỏ lúc xanh, cuối cùng biến thành một mặt bình tĩnh.
"Được, coi như không tha thứ, chúng ta làm một cái giao dịch đi."
Việc làm ăn đưa đến tận cửa, đối phương tuyệt đối sẽ không từ chối đúng không?
Rốt cuộc tất cả đều là tiền.
Khương Thư Lan cảm thấy người này thực sự không biết xấu hổ.
Cô nhẹ nhàng cười cười: "Anh nói một chút đi?"
Thấy Khương Thưu Lan chịu lắng nghe, Bành Văn Binh thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Cô đã gả đến Mạo Nhi được một thời gian, cô cũng biết năng lực của nhà họ Bành.”
"Nói chuyện chính, đừng nói mấy lời vô nghĩa."
Bành Văn Binh:"..."
"Tôi muốn lấy hàng từ đảo bộ đội hải đảo trong tay mấy người."
Đây mới là mục đích đến đây lần này của hắn.
Khương Thư Lan và Chu Trung Phong liếc mắt nhìn nhau một cái, cô hỏi: "Cái này bán cho ai? Anh bán nó ở đâu?”
Cửa hàng bách hóa là một trong những cửa hàng tiêu thụ chính thức lớn nhất ở thủ đô của họ, sở dĩ anh đến đây là để tạo một bước đệm cho em trai mình là Bành Trường Thắng.
Bành Trường Thắng thiếu mất một nhà máy làm thép, những đơn đặt hàng lớn này từ nhà máy thép đương nhiên sẽ bị ảnh hưởng.
Tuy nhiên, nếu anh ta lấy được hàng từ quân đội hải đảo và bán chúng cho tất cả mọi người thì Bành Trường Thắng sẽ tiến thêm được một bước trong cửa hàng bách hóa.
Bằng cách này, nó có thể được coi là bù đắp cho việc anh ta bị đình chỉ để kiểm tra.
Khương Thư Lan nghe thấy điều này cũng không ngạc nhiên, cô nhìn Bành Văn Binh từ trên xuống dưới đánh giá: "Anh vẫn chưa tìm thấy nguồn hàng từ phía nam?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận