Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 188:

Vì anh kết hôn rất đột ngột, lại mới tạm thời xin được nhà, vậy nên chỉ còn lại căn nhà này mà thôi.
Khương Thư Lan giương mắt nhìn anh: “Như vậy vẫn còn chưa được sao? Em cảm thấy như này cũng rất ổn rồi.”
Đây là nhà mới xây, lại còn dùng khối gạch hồng tốt nhất, cô còn tưởng nhà sẽ được xây bằng gạch mộc.
Có được căn nhà như vậy đã là tốt lắm rồi.
Lúc này Chu Trung Phong mới thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Em thích là được rồi.”
Khương Thư Lan cười cười, chỉ là hành lý đang đặt trong nhà, cùng với khoảng trống trong nhà: “Chúng ta đi dọn dẹp hành lý rồi xem gia cụ trong nhà đi.”
“Phía chân tường này phải để một cái tủ, chúng ta ăn cơm cũng cần phải có một chiếc bàn, bốn cái ghế nhựa, còn có giường, nếu chỉ có một chiếc đương nhiên là không đủ rồi. Về phần cửa sổ em định thêm bức màn che màu lam, cùng màu với cửa kính luôn.”
“Chu Trung Phong, anh thấy thế nào?”
Chu Trung Phong cảm thấy thế nào sao?
Anh nhìn Khương Thư Lan liên tục nói về cách bày trí đồ đạc trong nhà.
Trong lòng nhanh chóng mềm thành nước luôn rồi.
Chu Trung Phong lúc này mới có cảm giác rõ ràng, anh đã thực sự kết hon rồi, đang cùng với Khương Thư Lan xây dựng lên một gia đình thực sự của riêng mình.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt nhu hòa: “Anh thế nào cũng được, đều nghe theo bố trí của em hết!”
Khương Thư Lan nhịn không được mà nở nụ cười.
Lôi Vân Bảo ở bên cạnh cảm thấy nhà của dì xinh đẹp thực sự rất nhàm chán.
Cậu bé vừa mới đến, chưa tìm được ghế dựa, liền ngồi lên chiếu, lấy đủ thứ đồ từ trong bao quần áo ra.
Lúc lấy thứ cuối cùng trong số đó ra, cậu bé liền gọi: “Thiết Đản, chúng ta mau đến ăn đi!”
Tiểu Thiết Đản thấy cậu bé lấy đồ ra thì ngạc nhiên hỏi: “Đây là cái gì?”
Cậu bé chỉ tay vào mấy cái túi màu hồng xung quanh hỏi, mấy cái túi này nhìn lạ quá, mặt trên còn in hình con gà màu vàng.
Cậu bé chưa từng thấy qua bao giờ.
“Thứ này ăn ngon lắm, gọi là cái gì mà....” Lôi Vân Bảo nghĩ nghĩ, nuốt nước miếng: “Anh ăn thử rồi sẽ biết.”
Đây là đồ mẹ cậu bé mua từ thủ đô về cho cậu bé, cậu bé có đến mấy túi lận, lúc này vừa lấy ra hai túi.
Tiểu Thiết Đản không dám ăn cho lắm, cầm gói to đi tìm Khương Thư Lan: “Cô ơi, đây là cái gì?”
Khương Thư Lan nhìn thoáng qua, kinh ngạc nói: “Mỳ ăn liền!”
Thứ này cô cũng chỉ được nhìn qua chứ chưa ăn bao giờ.
“Mỳ ăn liền sao ạ?”
Tiểu Thiết Đản cảm thấy khó hiểu, cậu bé chỉ vào chữ cuối hỏi: “Cô, chữ này đọc như thế nào vậy ạ?”
“Liền!”
“Tiện trong đại tiện sao ạ?”
(*Trong tiếng trung quốc thì chữ liền với tiện là một nên đọc giống nhau.)
Hình như đúng là như vậy rồi?
Không khí trong nháy mắt lập tức trở nên ngưng trệ.
Tiểu Thiết Đản nhíu mày, cầm gói mỳ qua, kỳ quái nhìn về phía Lôi Vân Bảo đang nuốt nước miếng mà hỏi: “Sao em lại thích ăn đại tiện thế?”
Lời này của Tiểu Thiết Đản khiến cả phòng lập tức trở nên im lặng.
Khương Thư Lan và Chu Trung Phong cùng nhìn qua, không biết nói thế nào cho phải.
Lôi Vân Bảo lúc phản ứng được lại rồi, liền nhặt gói mì yêu quý ở dưới mặt đất lên, cậu bé giận đến dựng đứng cả tóc gáy lên rồi: “Đây không phải đại tiện, đây là mì đó!”
“Đây là mì ăn liền!”
“Mì ăn liền ăn rất ngon!”
“Đi vệ sinh không phải là đi đại tiện sao?” Tiểu Thiết Đản cũng cố gắng tranh luận lại: “Có đúng không? Cô, đi vệ sinh là đi đại tiện mà đúng không?!”
Đứa nhỏ này cũng rất thông minh, còn biết kéo thêm phe cánh về phía mình, để khiến lời nói của mình thêm phần hợp lý.
Chỉ là... Khương Thư Lan cũng có chút lờ mờ, cô cẩn thận mà tìm từ ngữ: “Thiết Đản đi vệ sinh thì là đi đại tiện, nhưng đi đại tiện kia với mì ăn liền không giống nhau đâu.”
“Sao lại không giống vậy ạ?” Tiểu Thiết Đản đầy nghi hoặc: “Đi vệ sinh, là cho nước xuống dưới, không phải ăn mì ăn liền cũng phải đổ nước xuống sao ạ?”
Khương Thư Lan và Chu Trung Phong lập tức cứng đờ người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận