Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1044:

Tiếp theo, để thay đổi chủ đề, anh cố ý nhắc tới Lôi Vân Bảo: “Buổi sáng, đồng chí Lôi Bán Đảo đón Lôi Vân Bảo trở về rồi.”
Khương Thư Lan vẫn chưa tỉnh táo lại từ nỗi khiếp sợ trước đó.
Nghe được lời này, không khỏi sửng sốt: “Anh nói cái gì?”
Chu Trung Phong lặp lại một lần nữa, lần này Khương Thư Lan nghe rõ.
Cô cắn một miếng bánh trứng, hương vị xốp xốp giòn giòn, đánh tan một chút sợ hãi cùng hoảng sợ, giúp cô hoàn toàn bình tĩnh lại.
“Chuyện của mẹ Tiểu Bảo, anh đã nghe nói rồi sao?”
Chu Trung Phong gật đầu, sáng sớm vào thời điểm Lôi Bán Đảo tới đón Lôi Vân Bảo đi, cha Khương cùng với mẹ Khương liền nói với anh.
Khương Thư Lan: “Em muốn xem phản ứng lần này của cha Tiểu Bảo, nếu cha Tiểu Bảo cũng giống như sư trưởng Lôi như vậy....” Cô ngẩng đầu nhìn về phía Chu Trung Phong: “Như vậy thì em muốn đem Tiểu Bảo nhận nuôi về nhà mình."
Ánh mắt cô mang theo vài phần khẩn cầu.
Chu Trung Phong: “Anh đương nhiên là cảm thấy có thể, có điều...” Anh chuyển đề tài: “Như vậy thì em có mệt mỏi quá hay không?"
Khi Lôi Vân Bảo đến, trong nhà sẽ có bốn đứa trẻ.
Khương Thư Lan gật đầu rồi lại lắc đầu: “Tiểu Bảo cùng với Tiểu Thiết Đản cũng không còn quá nhỏ, hầu như không phải lo lắng nhiều, điều duy nhất cần lo lắng là vấn đề giáo dục."
“An An và Nháo Nháo còn nhỏ, em tạm thời còn có thể kiên trì được.”
Hơn nữa cô cũng có người giúp đỡ, cha Khương và mẹ Khương đều sẽ hỗ trợ cô.
Điều này làm cho Khương Thư Lan có lòng tin hơn một chút.
“Vậy cũng được.”
Chu Trung Phong đột nhiên nghĩ tới cái gì đó: “Tháng bảy tháng tám năm nay trên đảo sẽ có một nhóm lính mới đến, đến lúc đó bọn họ sẽ mang theo người nhà đến đây, phòng ở trên đảo cùng trường học nhất định sẽ không đủ, đến lúc đó sẽ xây thêm phòng ở, còn xây thêm cả trường học, đến lúc đó có thể đưa Tiểu Thiết Đản cùng với Lôi Vân Bảo tới trường đi học rồi."
Như vậy là Thư Lan có thể thoải mái hơn một chút.
Ánh mắt Khương Thư Lan sáng rực: “Tiểu Thiết Đản năm tuổi, Lôi Vân Bảo bốn tuổi, trường học sẽ nhận sao?”
Chu Trung Phong gật đầu: “Có nhà trẻ và trường mầm non.”
Trên đảo người ngày một nhiều, vấn đề giáo dục của bọn trẻ cũng là nhu cầu cấp bách cần phải giải quyết.
Khương Thư Lan gật đầu: “Vậy thì được, đến lúc đó đều mang hai đứa trẻ qua đó gửi.”
Như vậy thì cô cũng có thể nhẹ nhàng hơn không ít.
*
Hai giờ trước.
Thời điểm Lôi Bán Đảo tới nhà họ Chu đón Lôi Vân Bảo trở về, Lôi Vân Bảo rất không tình nguyện, bởi vì vấn đề lần trước.
Lôi Vân Bảo đối với tất cả người nhà đều có lòng phòng bị.
Lòng phòng bị này không chỉ đối với sư trưởng Lôi, đối với Trần Mỹ Cầm, mà ngay cả Lôi Bán Đảo cũng vậy.
Nhìn con trai đã mấy tháng không gặp, đôi mắt nhỏ đầy cảnh giác.
Trong lòng Lôi Bán Đảo đau đớn: “Vân Bảo, cha đón con về nhà.”
“Con không trở về nhà.”
“Nơi có cô mới là nhà.”
Đối với Lôi Vân Bảo mà nói, cô Khương Thư Lan là toàn bộ thế giới của cậu bé. Vượt qua cả cha mẹ, cũng vượt qua ông nội.
Lời này làm Lôi Bán Đảo trầm mặc lại, khó khăn nói: “Vân Bảo, cha là cha con.”
Một câu nói này, anh ta phải dùng hết toàn bộ sức lực mới có thể nói ra.
Lôi Vân Bảo nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhất thời căng thẳng, cậu bé ngẩng đầu nhìn Lôi Bán Đảo: “Con không có cha.”
Cũng giống như là không có mẹ vậy.
Vào lúc mẹ treo cậu bé lên xà nhà, cậu bé rất sợ hãi.
Cậu bé liều mạng gọi mẹ, gọi cha, gọi ông nội, thế nhưng dù kêu khàn cả cổ họng cũng không có ai đến.
Cuối cùng vẫn là Tiểu Thiết Đản gọi cô tới, lúc này cậu bé mới được thả xuống.
Mới 4 tuổi nhưng Lôi Vân Bảo đã biết, nếu lúc ấy cô không tới cứu cậu bé, cậu bé sẽ chết.
Và cậu bé khó chịu nhất, là vào khoảnh khắc khó khăn, không có mẹ, không có cha, không có ông nội.
Cậu bé có cô... Cũng chỉ có cô.
Vào lúc Lôi Vân Bảo tự mình nói ra là không có cha, tim Lôi Bán Đảo như bị đao cắt: “Vân Bảo....”
“Thực sự xin lỗi con.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận