Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1467:

Vậy nên đối với hậu bối như Khương Bình An, thậm chí còn là hậu bối của con dâu nhà mình, Chu Nghĩa Khôn cùng với Đường Mẫn Hoa đối xử với Khương Bình An không khác gì con cháu nhà mình, gần như coi cậu là một người cháu.
Nghe được lời này, Chu Nghĩa Khôn liền xoa xoa khuôn mặt tiều tụy của mình, gật đầu: “Được, vậy cháu đi xem thế nào, nếu được thì chúng ta sẽ đổi phương tiện giao thông khác.”
Thực sự là vội về chịu tang đến không màng chuyện gì nữa.
Khương Bình An rất nhanh đã hỏi thăm rõ ràng được, đường đi đã bị hủy rồi, người sửa gấp cũng chưa đến được, mọi người chỉ có thể chờ được thôi.
Khương Bình An nhanh chóng đưa ra quyết định: “Xe chưa thể đi ngay được, chúng ta tới Quảng tỉnh rồi, hiện tại xuống xe đổi một loại phương tiện khác thôi.”
Ánh mắt Chu Nghĩa Khôn cùng với Đường Mẫn Hoa đều có chút hồng lên rồi, thanh âm khàn khàn nói: “Đành vậy.”
Nhưng mà xuống từ xe lửa tìm một phương tiện giao thông khác để đi tới hải đảo, chuyện này nói nghe dễ hơn là làm.
Khó khăn đến mức nào, không phải người trong cuộc cũng biết rất rõ.
Cuối cùng tới đêm thứ bảy, ba người liền đi lên thuyền nhỏ lên đảo, lúc xuống thuyền sắc trời đã vô cùng sáng, ánh nắng chiếu vào người đến nóng rát.
Chu Nghĩa Khôn cùng với Đường Mẫn Hoa cuối cùng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng nghĩ đến việc cha đã ra đi rồi, sắc mặt bọn họ lại trầm xuống mấy phần.
Khương Bình An nhìn quanh phương hướng: “Đi thôi, thầy, nhà của cô cháu ở hướng này.”
Hải đảo đối với Khương Bình An vô cùng thân thuộc.
Đây là nơi mà cậu lớn lên, chứa đựng cả tuổi thơ lẫn thời niên thiếu của cậu.
Chu Nghĩa Khôn cùng với Đường Mẫn Hoa gật đầu, chỉ là, trong lòng có chút không yên, càng đi tới gần thì lại càng sốt ruột.
Đau khổ, sợ hãi, áy náy, đủ loại cảm xúc đan vào cùng một chỗ, khiến cho chân bọn họ cứ vậy mà bước đi không dừng lại được.
Cuối cùng thì cũng tới được nhà.
Khương Bình An đang muốn gõ cửa thì lại bị Chu Nghĩa Khôn kéo lại, ông ấy hít sâu một hơi, những sợi tóc đã bạc cũng phải run lên: “Để thầy tự làm.”
Con trai kết hôn, bọn họ không tới.
Con dâu sinh nở, bọn họ cũng không tới.
Cháu trai lớn lên, bọn họ cũng không tới.
Hiện tại, khi cha đã qua đời, bọn họ cuối cùng cũng có thể tới được, nhưng vẫn là bất hiếu, không thể chăm sóc được cho cha trước lúc lâm chung.
Giờ khắc này, Đường Mẫn Hoa theo bản năng mà nắm chặt lấy tay của Chu Nghĩa Khôn: “Lão Chu.”
Hai người nắm lấy tay nhau, cùng gõ cửa, sau đó, bộp bộp bộp, tiếng đập cửa ngày càng lớn.
Bên trong sân.
Chu Trung Phong ngước nhìn thời gian, trong mắt hiện lên tia thất vọng không nói lên lời: “Không đợi nữa, hỏa táng thôi.”
Vừa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng đập cửa ở bên ngoài.
Giờ khắc này, Chu Trung Phong không khỏi sửng sốt, Khương Thư Lan cùng với dì Lý cũng ngạc nhiên.
Người đầu tiên phản ứng lại được là Nháo Nháo, cậu nhóc đột nhiên chạy tới cửa: “Có phải là ông bà nội tới không vậy?”
Mấy ngày này không khí trong nhà vô cùng u uất, bọn họ cũng biết ông bà cố không còn nữa, cha mẹ đang đợi ông bà nội, nhưng bọn họ vẫn chưa tới.
Nghe được tiếng gọi này của Nháo Nháo, tất cả mọi người đều như được hoàn hồn.
Khương Thư Lan theo bản năng mà gọi Chu Trung Phong đang hướng ra ngoài mà chạy: “Đợi một chút, chắc là cha mẹ đến rồi.”
Ngay sau đó cửa được mở ra.
Ngoài cửa là hai người tóc đã bạc, thân hình già yếu, bọn họ cứ như vậy mà đứng ở cửa nhìn vào bên trong sân.
Trong sân, Chu Trung Phong cùng với Khương Thư Lan đi ra, bọn họ đã lâu rồi chưa gặp, Chu Trung Phong thì trầm ổn nghiêm túc, Khương Thư Lan lại lịch sự tao nhã, dáng người yểu điệu, hai người đều đang mặc một thân quần áo màu trắng.
Cũng chính là quần áo để tang.
Mọi người nhìn nhau.
Như thể thời gian đang tạm ngưng đọng vậy.
Mãi đến khi lời của Nháo Nháo phá tan bầu không khí hiện tại: “Hai người là ông bà nội có đúng không?”
Bọn họ chưa từng gặp qua ông bà nội bao giờ.
Thậm chí cả ảnh chụp cũng chưa từng được nhìn thấy, hoặc chính xác hơn mà nói thì cũng chỉ mới nhìn được ảnh chụp thời còn trẻ của đối phương mà thôi.
Còn hiện tại lại là người đã già nua tóc bạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận