Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 326:

Sắc mặt đội trưởng Triệu đau đến dữ tợn.
Mà ở trên mặt đất cách đó không xa, còn có một mẩu thuốc lá còn chưa tắt, đang phun ra khói trắng.
Sắc mặt Chu Trung Phong lập tức lạnh lại: “Sao lại thế này?”
Dứt lời lập tức nhổ một cây cỏ lông gà ở bên cạnh, cho vào miệng nhai, vị đắng tràn ra quanh khoang miệng, nhưng lúc này chỉ có thể làm như vậy.
Sau khi nhai nát cỏ lông gà rồi, lập tức phết lên miệng vết thương trên đùi đội trưởng Triệu, miệng vết thương máu chảy ra đến nửa chân, quân phục màu xanh biếc cũng theo đó biến thành màu đỏ sẫm.
Rõ ràng là bị sói cắn không hề nhẹ.
Bốn mắt sốt ruột đến độ nước mắt tuôn hết ra: “Trách em, trách em muốn hút thuốc, đội trưởng Triệu lúc này mới lấy thuốc ra, bọn em mới hút hai cây thuốc. Lúc đang thả lỏng nhất, con sói kia, không biết từ đâu chạy ra từ phía sau lưng.”
Khi đó cũng chính là lúc bọn họ mệt mỏi nhất, thả lỏng nhất.
Bởi vì tìm tòi tới tận bốn giờ đều không có động tĩnh gì, hơn nữa xung quanh cũng đều đã điều tra qua một lần.
Dường như là không có gì đáng lo ngại nữa hết.
Nhưng bốn mắt không nhớ, bọn họ dù đã kiểm tra cẩn thận hết rồi mà vẫn chưa tìm ra được sói.
Đợi khi bọn họ vừa mới ngồi xuống, rút hai cây thuốc ra để hút.
Sói đã vọt tới.
Sao có thể như vậy được?
Sao lại đúng lúc như vậy được chứ?
Đội trưởng Triệu để cho Chu Trung Phong giúp xé quần, dùng mảnh vải cùng với số cỏ lông gà đã nhai buộc chặt bao quanh miệng vết thương.
Hắn ta đau đến tận cùng, nhưng không phát ra âm thanh rên rỉ đau đớn nào.
Mà chỉ cắn răng chịu đựng rồi mắng: “Con bà nó, dám chạy ra cắn lén, đừng để cho lão tử gặp lại con sói kia, bằng không nhất định sẽ cho nó sống không bằng chết.”
Chu Trung Phong nhìn thấy mẩu thuốc lá còn chưa tắt trên mặt đất, khẽ nhíu mày, anh vừa giúp hắn ta băng bó, vừa trầm giọng nói: “Trước khi tiến vào đây, tôi đã không cho hút thuốc rồi, còn lấy hết thuốc trên người đội trưởng Triệu, vậy thuốc lá này là ở đâu ra vậy?”
Anh chỉ cảm thấy hết thảy mọi chuyện đều phát triển theo đúng như lời Khương Thư Lan nói.
Thậm chí không có một chút sai biệt nào, lúc anh gần đi, Khương Thư Lan cũng đã dặn không được cho phép người trong đội diệt sói hút thuốc, sẽ rất dễ gặp chuyện không may, anh vừa mới lơ là không để ý, bên này đã có người xảy ra chuyện rồi.
Quân đội cũng không cấm hút thuốc, ngược lại mỗi năm đến ngày lễ tết, nhà máy thuốc lá còn có thể phát hàng tới đây, làm đồ tặng cho quân nhân trên hải đảo như bọn họ.
Nhưng lúc này đây không phải thứ thuốc này đã cho thấy mặt trái của chúng sao?
Bốn mắt trùng vai xuống, nhỏ giọng nói: “Đây là thuốc trên người em, năm ngoái nhà máy thuốc lá có tặng cho, em không bỏ thuốc được.”
Vừa rồi thực sự bọn họ rất mệt mỏi, mới nhịn không được mà lấy ra mỗi người một cây để hút.
Nhưng không ngờ chỉ có một cây thuốc lá thôi cũng có thể tạo ra hậu quả như thế này.
Chu Trung Phong sau khi băng bó xong cho đội trưởng Triệu liền nhíu mày mà đứng dậy: “Sau khi quay về tự mình viết giấy kiểm điểm, sau đó chạy hai mươi vòng quanh sân thể dục.”
Cái này.... Bốn mắt lập tức gật đầu, đội trưởng Triệu có chút áy náy: “Phó đoàn Chu, việc này trách nhiệm chủ yếu là do tôi, không liên quan gì đến đứa nhỏ bốn mắt này hết.”
Nếu không phải do hắn ta than thở một câu rằng có cây thuốc lá ở đây để an ủi tinh thần thì tốt biết mấy, bốn mắt cũng sẽ không lấy thứ mình trân quý ra đưa cho hắn một cây.
“Đội trưởng Triệu, anh cũng chạy không thoát được đâu, chức vị của anh cao hơn tôi, tôi không thể xử phạt gì anh được, nhưng tôi sẽ báo cáo chi tiết với chính ủy và sư trưởng Lôi.”
Lúc này sắc mặt đội trưởng Triệu cũng không khỏi đau khổ theo.
Rõ ràng Chu Trung Phong chính là diêm vương mặt lạnh, không thèm nể nang ai hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận