Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 710:

Tống Vệ Quốc nghe như vậy thực sự là không nhịn được nữa, giơ bàn tay lên, nhưng nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt kia của Tiêu Ái Kính, cuối cùng vẫn là không nỡ xuống tay.
“Anh đề nghị ly hôn với em không liên quan gì đến Khương Thư Lan hết, mà là bởi vì tư tưởng giác ngộ của em đã rơi xuống vực thẳm rồi, em nói cho anh biết, em nói cho anh biết đi, anh phải làm sao bây giờ?”
“Tiêu Ái Kính, anh phải làm sao bây giờ?”
Nửa năm qua, hắn ta thực sự hao tâm tổn lực quá độ rồi.
“Tiêu Ái Kính, anh cho em hai lựa chọn, thứ nhất chúng ta sẽ ly hôn, thứ hai anh viết đơn xin xuất ngũ, em cũng viết đơn nghỉ việc, chúng ta cùng nhau rời khỏi hải đảo, quay về quê để trồng trọt.”
Việc trồng trọt không liên quan gì đến tư tưởng giác ngộ thấp của Tiêu Ái Kính, nhưng ít nhất cũng sẽ không bôi đen tổ chức, không làm gì gây liên lụy tới tổ chức hết.
Ly hôn hoặc nghỉ việc.
Đây đều là hai điều mà Tiêu Ái Kính không muốn, không còn là vợ của chính ủy nữa, quay về quê trồng trọt lại càng không phải điều mà chị ta muốn.
Lúc này đây không thể không nói Tiêu Ái Kính đang rất sợ hãi, chị ta ngã xuống: “Lão Tống, em biết sai rồi, em thực sự biết sai rồi, về sau em sẽ không như vậy nữa.”
“Muộn rồi.”
Ba tháng trước, chị ta cũng đã từng cam đoan rồi.
Hai tháng trước cũng đã cam đoan qua.
Một tháng trước, thậm chí là một tuần trước, chị ta cũng đã từng cam đoan thêm lần nữa.
Nhưng đều không có tác dụng gì hết.
Tống Vệ Quốc nhấc cặp đựng công văn lên: “Cho em thời gian suy nghĩ là một đêm.”
“Ngày mai nếu em không thể cho anh được đáp án thì chúng ta sẽ ly hôn.”
“Nếu như em đã suy nghĩ kỹ càng, muốn rời khỏi hải đảo này, anh sẽ đưa đơn xuất ngũ, xin quay về để trồng trọt.”
Tống Vệ Quốc cúi đầu nhìn thoáng qua Tiêu Ái Kính đang khóc nước mắt chảy thành dòng kia: “Lão Tiêu, em đã hiểu rõ chưa?”
Dứt lời, hắn ta liền cầm lấy bao công văn, sau đó xoay người rời khỏi nhà luôn.
Hắn ta vừa đi, ba đứa nhỏ đã kinh hãi mà chạy từ trong nhà ra: “Cha, cha, cha đừng đi mà.”
Một tiếng gọi cha này của Tống Vệ Quốc khiến tim hắn ta như bị dao cắt, hắn ta ngưng bước một lát, quay đầu lại nhìn mặt mấy đứa nhỏ, rốt cuộc vẫn có chút không đành lòng.
Sau đó hắn ta nhắm chặt mắt lại: “Nếu như anh chọn ly hôn, tiền gửi tiết kiệm mấy năm nay đều sẽ để cho em hết, nhưng ba đứa nhỏ phải để anh nuôi.”
Hắn ta cũng là nhìn thấy Khương Thư Lan như vậy mới biết được người mẹ quan trọng với đứa con như thế nào.
Hắn ta không thể để cho lão Tiêu bẻ cong tư tưởng, dạy hư ba đứa con của hắn ta được.
Mắt thấy lão Tống cũng không quay đầu lại mà trực tiếp rời đi luôn.
Tiêu Ái Kính thê lương mà hô lên một tiếng: “Lão Tống, anh thật đúng là độc ác.”
Ly hôn.
Nghỉ việc.
Không được nuôi con.
Ba thứ này, mỗi thứ đều như lấy đi mạng của chị ta vậy.
Tống Vệ Quốc nghe vậy thì ngưng bước một hồi rồi cũng tiếp tục bước đi luôn ra khỏi nhà.
Mà tiếng kêu la thê lương này của Tiêu Ái Kính cũng đủ khiến hàng xóm xung quanh nghe thấy được.
Người đầu tiên đi tới cửa chính là Từ Mĩ Kiều, cô ta nhìn thấy đầu tóc Tiêu Ái Kính toán loạn, sắc mặt lẫn bộ dáng đều dữ tợn, nhịn không được mà cả kinh: “Lão Tiêu, chị bị làm sao vậy?”
Cô ta theo bản năng ngồi xổm xuống mà dìu Tiêu Ái Kính đứng lên.
Kết quả lại bị Tiêu Ái Kính vung vằng dứt ra: “Cô cút đi, cô cút đi.”
Chị ta nhặt chiếc ghế tựa trên đất, hung hăng mà ném về phía Từ Mĩ Kiều: “Nếu không phải do cô bảo tôi bàn bạc về chuyện đi cửa sau với lão Tống, lão Tống đã không nói muốn ly hôn với tôi như vậy rồi!”
Từ Mĩ Kiều bị ném ghế vào người vốn đang có chút bất mãn.
Nhưng sau khi nghe được hai chữ ly hôn kia.
Cô ta nhất thời cả kinh, âm thanh không khỏi cất cao mấy phần: “Ly hôn sao? Chính ủy Tống muốn ly hôn với chị ư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận