Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 769:

Bà ấy phải dọn dẹp xử lý lại một phen thì mới được.
Thái độ này đâu có giống như đang tiếp con trai ruột đâu!
Đây rõ ràng là đang giống như nghênh đón khách vậy, có chút xa lạ áy náy mất tự nhiên, rồi lại muốn mang đồ tốt nhất cho đối phương.
Chu Trung Phong lắc đầu: “Không cần đâu, để con chuyển đồ lên trước cho cha mẹ, cha mẹ chờ một chút.”
Đồ mà Thư Lan chuẩn bị vẫn còn rất nhiều.
Lúc này Đường Mẫn Hoa quay qua nhìn Chu Nghĩa Khôn, Chu Nghĩa Khôn nói: “Cứ để thằng bé đi đi.”
Đường Mẫn Hoa thấy vậy chỉ có thể nhìn theo bóng dáng con trai, bà ấy muốn đi tới giúp nhưng lại bị Chu Trung Phong từ chối.
Bà ấy cảm thấy có chút khó chịu: “Lão Chu, con trai vẫn là con trai của chúng ta, nhưng mà, nhưng mà thằng bé đã không còn cần đến sự giúp đỡ của chúng ta nữa rồi!”
Lúc mà anh cần đến thì bọn họ lại không có ở đó.
Hiện tại, khi anh đã trưởng thành rồi, bọn họ muốn giúp đỡ nhưng đối phương đã không còn cần đến nữa.
Chu Nghĩa Khôn không nói gì hết.
Ở dưới lầu.
Chu Trung Phong đi vài bước đã xuống được tới tầng một, chạy lên thùng xe, bê mấy thùng hàng xuống rồi xách lên trên lầu.
Chuyển liên tiếp đến năm lần, cuối cùng cũng chuyển xong hàng hóa.
Nhưng cuối cùng anh lại xuống thêm một chuyến nữa, lấy ra một lọ hoa quả ngâm cùng với một bọc rau củ khô mang tới trước cửa nhà ông lão.
“Chú, cha mẹ cháu phiền chú chiếu cố một chút.”
Thấy thái độ của cha mẹ cùng với ông lão thân thiết như vậy, có lẽ là thường xuyên lui tới với nhau rồi.
Ông lão Na nhìn thấy Chu Trung Phong đưa đồ qua, nhất thời sửng sốt, vội vã xua tay: “Đứa nhỏ này, chú chiếu cố cha mẹ cháu thế nào được, là giáo sư Chu cùng với giáo sư Đường tốt bụng chiếu cố chú mới đúng.”
“Thứ này quý lắm, cháu mau cầm về đi.”
Chu Trung Phong không nói nhiều mà trực tiếp để đồ xuống rồi rời đi.
Ông lão Na nhìn thấy hai thứ đồ kia liền thở dài, dù vậy vẫn có chút vui mừng: “Còn tưởng giáo sư Chu không có con, hóa ra là vẫn có đó chứ!”
Hơn nữa đứa con còn không tệ chút nào.
Nhìn là biết là một người rất hiếu thuận.
Ở trên lầu.
Chu Trung Phong lần này là tay không đi lên, theo bản năng mà đi nhẹ hơn mấy phần.
Bên trong phòng Chu Nghĩa Khôn cùng với Đường Mẫn Hoa đang thấp giọng nói chuyện với nhau.
“Lầu thang tổng cộng có bốn mươi tám bậc, mỗi bước đều là Tiểu Phong cõng tôi lên.”
Lúc trèo lên người Tiểu Phong, ông ấy suy nghĩ, nếu như bậc thang này không có điểm dừng thì tốt rồi.
Như vậy Tiểu Phong cõng ông ấy, ông ấy cũng được ở bên cạnh Tiểu Phong.
Đường Mẫn Hoa nghe xong liền hiểu được ý tứ của đối phương, vừa thu dọn đồ đạc vừa ở một bên cười lạnh: “Tôi thấy ông muốn con trai tôi mệt chết thì hơn.”
Cái gì mà không có điểm dừng.
Nằm mơ đi!
Còn đang tình cảm liền bị một câu nằm mơ đi này phá cho tan tành hết.
Chu Nghĩa Khôn giận đến trừng cả mắt lên: “Tôi không thèm so đo với đàn bà như bà đâu.”
“Lời này thì ông đi mà nói với con dâu Thư Lan ấy.”
Có dám không?
Chu Nghĩa Khôn sau một hồi lâu mới ấp a ấp úng mà nói: “Thư Lan không phải người như bà.”
Còn là người thế nào?
Sau một hồi lâu ông ấy vẫn chưa thể nói được.
Chu Trung Phong ở ngoài cửa nghe mấy câu đầu còn cảm thấy khó chịu nhưng sau khi nghe được mấy câu sau không khỏi nở nụ cười, đến cả khuôn mặt đang nghiêm túc cũng phải trở nên nhu hòa, anh đẩy cửa mà đi vào.
“Cha mẹ.”
Vừa thấy anh quay về, Chu Nghĩa Khôn cùng với Đường Mẫn Hoa vừa rồi còn đang cãi nhau nháy mắt lập tức trở nên an tĩnh.
“Tiểu Phong.”
Bọn họ lúc này dường như còn có chút không quen.
Vì giữa bọn họ vẫn còn có khoảng cách về cả không gian lẫn thời gian.
Chu Trung Phong cố gắng hết sức để phá tan khoảng cách này, anh vâng một tiếng, tìm ra mấy gói thuốc từ trong mấy bao đồ lớn.
Sau một hồi cuối cùng mới tìm được thuốc mỡ.
Đưa cho Đường Mẫn Hoa: “Đây là thuốc mỡ do cha của Thư Lan làm, đau chỗ nào thì bôi vào, con thấy cả Thư Lan lẫn chiến hữu trong quân đội dùng đều rất tốt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận