Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 160:

Ông ấy phải tự mình đi thu thập thì mới có thể yên tâm.
Khương Thư Lan sau khi nghe xong lời này thì vô cùng sửng sốt, người này vậy mà cũng mở miệng khuyên cô một cách chắc như đinh đóng cột.
Giờ phút này, khu bình luận cũng sáng lên.
[Ôi chao, ông ấy nói chuẩn quá.]
[Tôi nhớ rõ Khương Bình An lúc trước là vì đi tìm gặp Khương Thư Lan ở thủ đô nên mới gặp phải chuyện không may đó.]
[Thời tiết ở thủ đô còn khô ráo hơn ở Đông Bắc, vậy nên cậu ấy vừa mới đến thủ đô đã phát bệnh luôn sao?]
[Vậy nên nếu Khương Bình An mà ở phương Bắc chắc sẽ không sống được, liên hệ với lời đối phương nói thì chính là sống ở phương Bắc rất nguy hiểm cho tính mạng của cậu ấy.]
Bình luận nổi lên khiến cho Khương Thư Lan kinh hãi, cô vô cùng cảm kích mà nói với Hà Ngọc Trụ: “Tôi biết rồi, cảm ơn ông.”
Hà Ngọc Trụ xua xua tay, nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi.
Còn đứa nhỏ vừa bị lừa bán kia, thân thể rất tốt, chỉ cần ăn no uống đủ thôi là cơ thể có thể hồi phục được rồi.
Thiếu thốn hai ba ngày không sợ, chỉ sợ thiếu thốn lâu ngày như Thiết Đản này mà thôi.
Nếu như phát bệnh sẽ rất nguy hiểm cho tính mạng.
Khương Thư Lan thấy đối phương đi nằm nghỉ ngơi rồi, cũng không quấy rầy ông ấy nữa mà tự suy nghĩ.
Cô liền lấy ít cá rán ra cho vào một miếng giấy dầu, đặt ở đầu giường, coi như để cảm ơn ông ấy.
Vừa đặt đồ xuống, Hà Ngọc Trụ liền mở to mắt, ngửi thấy được mùi rất thơm.
Ông ấy không cần tỏ ra tri thức nữa, trực tiếp ngồi bật dậy, ăn vào kêu lên tiếng răng rắc răng rắc.
Lôi Vân Bảo phía dưới nhìn chằm chằm Hà Ngọc Trụ đang ăn cá rán, thèm ăn đến mức nước miếng chảy hết ra.
Hà Ngọc Trụ cũng rất biết trêu người, cầm một con cá quơ qua quơ lại trước mặt cậu bé: “Cháu không ăn được đâu, nhìn ông ăn là được rồi!”
Lôi Vân Bảo mở to mắt, nghiến răng chịu đựng, nhìn vô cùng bất mãn.
Hà Ngọc Trụ cười ha ha thành tiếng.
Tiểu Thiết Đản ở bên cạnh lại có chút trầm mặc, từ sau những lời mà Hà Ngọc Trụ nói kia, cậu bé liền ngồi gọn trong góc giường rồi cúi đầu suy nghĩ.
Cậu bé biết rõ người đối phương vừa nói đến chính là mình.
Khương Thư Lan thở dài một hơi, an ủi cậu bé: “Thiết Đản à, bệnh hen suyễn không nguy hiểm đến mức mất mạng đâu, chỉ cần cháu tới phương Nam sống là được rồi.”
Tiểu Thiết Đản không nói lời nào, sau một hồi liền lắc đầu, nói như ông cụ non: “Cháu không muốn sống với cô cả đời.” Cậu bé rất sợ liên lụy đến người khác.
Cậu bé vốn dĩ chỉ muốn đến sống với cô mình khoảng hai năm mà thôi, xem cô sống có tốt không, nếu tốt thì cậu bé sẽ yên tâm mà quay về nhà.
Nếu như không tốt thì cũng sẽ sớm về nhà bảo người nhà đổi cho cô một người chồng khác.
Chỉ là... thực sự không ngờ lời của người đàn ông kia có nghĩa là cậu bé phải sống với cô mình cả đời.
Điều này khiến cho tâm tình của Hà Ngọc Trụ đang sung sướng mà ăn cá rán, nhưng động tác cũng phải nhẹ đi vài phần.
Người làm thầy thuốc như bọn họ, đương nhiên sợ nhất là những đứa nhỏ từ bé đã mắc bệnh như thế này.
Bởi vì những đứa nhỏ như vậy tuy rằng còn bé những sẽ luôn mang trong mình tâm lý của người trưởng thành.
Quá mức hiểu chuyện cũng không tốt, vì sẽ luôn mang trên mình nỗi lo lắng vô cùng lớn.
Hà Ngọc Trụ thuận miệng nói: “Sợ cái gì chứ, cũng đâu phải là cô cháu sẽ nuôi cháu cả đời đâu, cô và dượng nuôi cháu mười bốn năm, sau đó cháu lại nuôi bọn họ mười bốn năm còn lại, nghĩ như vậy, rõ ràng là bọn họ được lời rồi!”
Giao tiếp với những đứa nhỏ như vậy thì phải thay đổi cách lý luận, phải khiến cho bọn chúng phản ứng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận