Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 989:

Sau khi anh nhận được tin tức thì đã liên lạc với Hứa Vệ Phương.
Nhìn hai nhóc con cái gì cũng không biết đang nằm ngủ say sưa. Lần đầu Chu Trung Phong cảm thấy hâm mộ hai nhóc.
Đúng là tuổi tác không biết sầu khổ.
Bởi vì thời gian gấp gáp, chú Quách đẩy nhanh hành trình từ một giờ thành 40 phút.
Chờ khi đến nhà ga, Chu Trung Phong một tay xách hành lý, một tay ôm con, liền đi theo xuống xe.
“Cảm ơn chú Quách, vất vả cho chú quá.”
“Trong nhà có bà nội và ông nội, nhờ chú chiếu cố bọn họ nhiều hơn.”
Chú Quách gật đầu, sờ khuôn mặt nhỏ đang say ngủ của An An, lúc này mới nói: “Chuyện trong nhà, cháu không cần lo lắng.”
“Có chú và Tiểu Lý ở đó, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Chu Trung Phong nói lời cảm ơn với chú Quách: “Cảm ơn chú.”
Là bọn họ đã thay đứa cháu là anh đây chăm sóc cho hai người già.
“Trung Phong, thằng nhóc này, cháu làm gì vậy, mau đi đi, tàu hỏa sắp đi rồi.”
Chu Trung Phong gật đầu, anh cùng Khương Thư Lan lên tàu hỏa.
Đợi đến khi vào khoang tàu, Khương Thư Lan còn không quên quay đầu lại nhìn, Chu Trung Phong nói: “Lần sau chúng ta lại xin nghỉ để về.”
Khương Thư Lan nghe vậy thì đồng ý nói: “Được.”
Sau khi vào toa tàu, tuy vẫn đi vé giường nằm, nhưng giường nằm của bọn họ ở khoang tàu cuối cho nên cần phải đi qua một hàng khoang ghế cứng.
Lúc chen qua đám người.
Đột nhiên phía trước truyền đến tiếng gọi với theo: “Đứng lại, các người đứng lại.”
Khương Thư Lan theo bản năng quay đầu nhìn thử.
Nhìn thấy Trâu Dương ở trong đám người trốn chạy điên cuồng, ý đồ muốn trốn thoát khỏi nhân viên tàu.
Nhưng một số người ngồi ở cạnh không rõ nguyên do, thấy một đứa trẻ bị đuổi như vậy, không khỏi thương tiếc đứng lên ngăn cản hỗ trợ cho Trâu Dương.
“Các anh hung dữ với một đứa nhỏ làm gì?”
Giống như hận không thể nuốt sống đứa bé này luôn.
“Đứa bé này này trốn vé, trong tuần này đã bị chúng tôi bắt được ba lần.”
Thế thì cũng hơi quá đáng rồi.
Vừa nghe là trốn vé, người ban đầu còn tỏ vẻ chính nghĩa đứng ra nói lập tức không lên tiếng nữa.
Bọn họ phải tiêu tiền để mua vé lên tàu, nếu có người muốn không tốn tiền cũng có thể đi cùng, không phải nằm mơ thì là gì?
Vì thế, sau khi được giải thích, không có ai giúp đỡ Trâu Dương nữa, đều tránh nhân viên tàu để họ bắt người.
Dù tốc độ của nhóc nhanh như thế nào thì cũng không thể bằng những nhân viên quen thuộc việc đi lại trên tàu được.
Trâu Dương thấy sắp bị bắt đến nơi, đột nhiên nhìn đến một nhà bốn người ở phía trước, bọn họ không hợp với khoang tàu hỗn loạn này.
Người đàn ông thì cao lớn rắn rỏi, mặc một cái áo khoác dài màu xanh đen, khí thế hiên ngang.
Người phụ nữ có dáng người yểu điệu, mặc áo khoác màu đỏ, khí chất cao nhã, uyển chuyển động lòng người.
Đây không phải là Khương Thư Lan thì còn ai?
Trâu Dương đột nhiên sửng sốt, theo bản năng mà kêu lên: “Dì Thư Lan.”
Trong nháy mắt, trong đầu nó hiện lên hàng trăm suy nghĩ, muốn xin dì Thư Lan giúp đỡ, để cô có thể hỗ trợ nó mua cho nó một phiếu tàu.
Nhưng khi vừa nghĩ đến điều này, thế là lại bị nó ấn lại trong họng.
Không thể được.
Lòng tự trọng của nó không cho phép nó làm như vậy, nó có thể xin bất cứ người nào giúp đỡ mình, nhưng lại không thể xin Khương Thư Lan giúp đỡ.
Bởi vì quá thẹn.
Chỉ ngây người giây lát.
Những nhân viên tàu ở phía sau đã trực tiếp chạy đến tóm lấy cánh tay của Trâu Dương nói: “Nhãi ranh, mày chạy đi, sao mày không chạy nữa đi?”
“Cho mày trốn vé, còn trốn thoát khỏi tay của ông đây tận ba lần, ông đây mất hết mặt mũi!”
Đột nhiên bị người ấn xuống, mặt của Trâu Dương cũng bị ấn xuống theo, nhưng nó vẫn cứ ngẩng đầu, dùng đôi mắt đen láy cố chấp nhìn Khương Thư Lan.
Người phụ nữ này, đời trước đối xử tốt với nó hơn hai mươi năm.
Ngoan ngoãn phục tùng đối với nhóc, nhưng bây giờ cô chỉ nhìn nhóc bằng ánh mắt vô cùng xa lạ.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Cha mẹ cậu có ở chỗ này không? Cậu là con nhà ai? Chỉ lo sinh không lo dưỡng, hay là có cha sinh mà không có mẹ dưỡng?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận