Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 395:

Cuối cùng, ánh mắt sư trưởng Lôi dừng trên người Tống Vệ Quốc, ông ấy thở dài: “Chính ủy Tống, cậu như thế này là không đủ tiêu chuẩn để làm chính ủy, cậu giáo dục tư tưởng không đúng chỗ.”
“Ngay cả vợ mình cũng quản không xong, cậu làm sao quản được người khác đây?”
Tống Vệ Quốc là một người rất có năng lực, với lại làm người cũng không tệ, chính trực lại lương thiện. Nhưng hắn ta cưới phải một người vợ như vậy.
Một người vợ trăm phương ngàn kế khiến hắn ta bị kéo chân sau.
Tống Vệ Quốc vào quân đội đã nhiều năm, cũng không phải chưa từng bị chê trách, nhưng đây là lần đầu tiên hắn ta bị chỉ huy phê bình trước mặt mọi người.
Tống Vệ Quốc không khỏi cúi đầu: “Chỉ huy, tôi sẽ quản giáo thật tốt.”
Có lời này của hắn ta, sư trưởng Lôi mới chịu rời đi, trước khi đi ông ấy còn nói: “Tôi muốn xem thành quả quản giáo của cậu.”
Một người còn không quản giáo được thì sao có thể quản giáo mọi người?
“Vâng.”
Chờ sư trưởng Lôi rời đi, những người ở đây cũng giải tán.
Vương Thủy Hương còn muốn xem náo nhiệt, nhưng chị ấy đã bị Miêu Hồng Vân kéo đi.
Bây giờ ở đây chỉ còn lại bốn người, đơn giản mà nói thì là còn lại hai cặp vợ chồng.
Hai vợ chồng Tống Vệ Quốc và hai vợ chồng Chu Trung Phong.
Tống Vệ Quốc kéo tay Tiêu Ái Kính, hắn ta nói với Khương Thư Lan: “Tôi thay mặt cô ấy xin lỗi cô.”
“Cô ấy bịa đặt lung tung, ảnh hưởng đến danh dự của cô, sau khi trở về, tôi sẽ dẫn cô ấy đến đài phát thanh xin lỗi công khai ngay.”
“Lão Tống…” Giọng nói Tiêu Ái Kính mang theo mấy phần cầu xin.
Nhưng Tống Vệ Quốc không bao che cho chị ta: “Đồng chí Khương, thật xin lỗi.”
Hắn ta cúi người với Khương Thư Lan, xin lỗi vô cùng có thành ý.
Khương Thư Lan và Chu Trung Phong nhìn nhau một cái, cô bình tĩnh nói: “Người nào làm thì người đó chịu trách nhiệm, đồng chí Tống không cần phải như thế, chỉ cần để cho đồng chí Tiêu xin lỗi là được rồi.”
Tống Vệ Quốc: “Cảm ơn cô.”
Sau đó hắn đi đến trước mặt Chu Trung Phong: “Bởi vì chuyện của hai cô vợ mà giao tình nhiều năm giữa hai chúng ta cũng trở nên xa cách, trước đó tôi còn trách cậu chuyện bé xé ra to, bây giờ nhìn lại…”
Giọng điệu của Tống Vệ Quốc tang thương: “Cách làm của cậu là ổn thỏa nhất rồi.”
Hai người xảy ra mâu thuẫn, Tiêu Ái Kính đều dám làm đến như vậy, nếu quan hệ giữa hai người vẫn còn như trước. Chẳng phải Tiêu Ái Kính lại dám đào Chu Trung Phong đến nhà mình à?
Nếu thật sự như vậy, Tống Vệ Quốc cảm thấy vô cùng có lỗi với đồng chí Khương Thư Lan.
Chu Trung Phong không trả lời vấn đề của hắn ta, anh chỉ lạnh nhạt nhắc nhở: “Lão Tống, xong chuyện này rồi thì anh quản giáo lại đồng chí Tiêu đi.”
Anh đã sớm đề cập chuyện này với Tống Vệ Quốc, nhưng lúc trước hắn ta cảm thấy hai người đi cùng nhau từ lúc nghèo khó đến khi trở thành vợ chồng. Nên Tống Vệ Quốc vẫn một mực tôn trọng đối phương, chỉ là không ngờ rằng, hắn ta càng tôn trọng thì đối phương càng trở nên thậm tệ.
Hôm nay chỉ bị sư trưởng Lôi phê bình.
Sau này thì sao?
Sau này tới ai nói nữa chứ?
Ánh mắt Tống Vệ Quốc nặng nề, hắn ta nhìn thoáng qua Tiêu Ái Kính rồi nói: “Tôi biết rồi.” Ngừng một chút, hắn ta chắp tay với Chu Trung Phong và Khương Thư Lan: “Tôi dẫn cô ấy đến đài phát thanh.”
Có một số chuyện cần phải dứt khoát và nhanh chóng thì mới có kết quả tốt được.
Chu Trung Phong ừ một tiếng, anh không tiễn bọn họ mà lập tức dẫn Khương Thư Lan vào nhà.
Vừa vào nhà, Chu Trung Phong ôm lấy cô, anh mím môi nói: “Để em chịu oan ức rồi.”
Thật ra Khương Thư Lan không cảm thấy mình chịu oan ức gì, suốt quá trình cô chẳng bị gì hết!
Trái lại cô còn hơi vô tâm, Khương Thư Lan cầm một xấp tiền và phiếu thật dày, nhẹ giọng hỏi: “Sao cha mẹ lại gửi nhiều thứ đến như vậy?”
Với lại đây đều là thứ tốt.
Tiền đã không dễ kiếm, mấy cái phiếu kia càng khó kiếm hơn, có rất nhiều phiếu yêu cầu ưu đãi đặc biệt thì mới có được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận