Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 152:

Cha cậu bé vì mất con, vợ ly hôn, cha bị tức đến chết, ông ấy cô độc mà đi đến chiến trường biên giới, rõ ràng là ông ấy muốn có cơ hội được sống, nhưng cuối cùng vẫn hy sinh một cách lừng lẫy, lúc ông ấy chết, máu tươi làm ướt tấm ảnh chụp trên ngực, miệng ông ấy la lên một câu, chính là tên của con mình, sau đó chết không nhắm mắt....
Mà bọn họ cho đến lúc chết vẫn chưa thể tìm được đứa con bị thất lạc!]
Đây có lẽ chỉ là một trong vô số những gia đình bị mất con, nhiều gia đình cũng đều chung tình huống như vậy.
Khu bình luận đột nhiên trở nên im lặng.
[Thực sự...Thực sự rất khó chịu, muốn khóc quá.]
[Tôi cũng vậy, đột nhiên cũng rất hy vọng Thư Thư có thể biết trước được nội dung vở kịch, để cứu những đứa nhỏ đáng thương kia.]
[Thư Thư cho dù biết được nội dung của vở kịch, có đánh tôi tôi cũng không sợ, chỉ cầu mong cô ấy có thể cứu được bọn họ, mau cứu bọn họ đi....]
Khương Thư Lan sau khi xem xong bình luận, ánh mắt có chút ươn ướt, cô cúi đầu nhìn sắc mặt tím tái của đứa nhỏ, cũng chính là đứa nhỏ có kết cục thê thảm nhất.
Mà cậu bé chỉ là một trong số đứa nhỏ bị bắt cóc, nói cách khác, trên tàu này còn có đến tận bảy tám đứa nhỏ đều như vậy.
Gần như bị bỏ mạng, gia đình thì tan tác.
Khương Thư Lan không do dự, cũng không nhìn người khác nữa.
Cô lập tức nói: “Toa xe thứ chín hàng ghế thứ tám, toa xe số bảy hàng ghế thứ mười hai, toa xe số ba hàng ghế thứ bốn, toa xe số một hàng ghế thứ bảy.” Ngữ khí của cô càng lúc càng nhanh: “Những người ngồi ở đó đang bế đứa nhỏ đều là bắt cóc hết!”
“Mau bắt hết bọn họ lại!”
Những chữ cuối cùng, cô đều phải nghiến răng nghiến lợi lại mà nói.
Lời vừa thốt ra khỏi miệng Khương Thư Lan, tất cả mọi người trong phòng khoang tàu đều im lặng hết.
Tất cả đều nhìn về phía Khương Thư Lan, dù là sắc mặt luôn bình tĩnh như Chu Trung Phong cũng phải lộ ra chút kinh ngạc, trong lúc chưa sắp xếp để kiểm tra mọi thứ, sao Khương Thư Lan có thể biết được những thứ này?
Hơn nữa còn biết một cách rất rõ ràng nữa.
Sao có thể là người phụ nữ buôn người kia nói cho cô được chứ?
Chu Trung Phong theo bản năng mà nhìn người phụ nữ buôn người, cô ta lúc này đang mang trên mình vẻ mặt khiếp sợ mà trừng mắt, còn mang theo vài phần hoảng hốt.
Sao cô có thể biết được nhưng điều này?
Trong lúc cô ta nói chuyện với đối phương, chưa từng nhắc đến nửa câu về những người đi cùng, lại càng không nói về những toa xe mà bọn họ ngồi.
Rốt cuộc cô làm thế nào mà biết được rõ ràng như vậy? Rõ ràng như thể cô cũng là kẻ buôn người vậy!
Điều này quả thực quá đáng sợ rồi.
Đối phương rốt cuộc làm sao mà biết được???
Với thái độ này của người phụ nữ buôn người thì chắc chắn những điều kia không phải là cô ta nói cho Khương Thư Lan rồi.
Nếu vậy thì...
Chu Trung Phong trầm mặc, ánh mắt âm trầm nhìn về phía Khương Thư Lan, Khương Thư Lan cũng nhìn anh, mang theo vài phần thấp thỏm.
Khương Thư Lan cũng biết được bản thân sau khi nói lời này đồng nghĩa với việc cô có thể sẽ bị bắt lại, bị coi như quái vật mà đem đi nghiên cứu.
Nhưng cô sẽ không hối hận đâu.
Không biết qua bao lâu rồi, Chu Trung Phong cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
Lấy từ trong túi áo khoác ra một tờ chứng minh đặc biệt, lớn giọng nói trước mặt nhân viên tàu và trưởng tàu.
Thanh âm anh rõ ràng nhưng lạnh lùng, mang theo cường thế không thể cự tuyệt: “Tôi là Chu Trung Phong đội trưởng bộ đội đặc thù của hải đảo 681, hiện tại đang chấp hành nhiệm vụ hạng nhất! Tôi cần toàn thể nhân viên trên tàu cùng tôi phối hợp đi bắt lại bọn buôn người, nghe được xin hãy trả lời lại!”
Giấy chứng nhận này của Chu Trung Phong vừa được lấy ra, xung quanh trong nháy mắt đều trở nên yên lặng, Khương Thư Lan kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận