Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 150:

Hành động này thực sự rất đột ngột, cô ta đổi ý cũng rất đột ngột.
Nhưng Chu Trung Phong vẫn nhanh hơn cô ta, anh trực tiếp đưa chân ra ngăn cản đường đi của đối phương, người phụ nữ kia không nhìn thấy được nên trực tiếp vấp ngã, trong khoảnh khắc đối phương sắp ngã xuống.
Chu Trung Phong tay nhanh mắt lẹ giành lấy đứa nhỏ trong lòng cô ta, đưa cho Khương Thư Lan.
Lúc người phụ nữ kia thét lên chói ta, anh đưa tay lên đập xuống, bổ vào cổ người phụ nữ, khiến người phụ nữ kia phải hoa mắt chóng mắt, đầu quay mòng mòng.
Có chút mê sảng.
Động tĩnh này lập tức khiến cho nhân viên tàu chú ý: “Có chuyện gì vậy?”
Cũng may nơi bọn họ tới là toa xe cuối cùng, bên này đều là những nhân viên làm việc trên xe lửa đang nghỉ ngơi.
Chu Trung Phong một tay túm lấy yết hầu của đối phương, không để cô ta phát ra âm thanh gì.
“Cô ta là kẻ buôn người!”
Nhân viên tàu nghe được lập tức cả kinh, vội vàng kéo tấm màn trên xe xuống, ngăn cách ánh mắt những người ở bên ngoài.
Khương Thư Lan bế đứa nhỏ, nhanh chóng mở chăn bông ra, thoáng nhìn qua khuôn mặt có chút xanh xao của đứa nhỏ, ước chừng khoảng ba tuổi, ngũ quan tinh xảo, là đứa bé trai rất ưa nhìn.
Chỉ là mặt mày đã phát xanh cả lên.
Khương Thư Lan hiểu được một ít về thuốc cứu người, vội đặt đứa nhỏ ở ghế trên, sau khi cho đứa nhỏ nằm thẳng ra, liền đưa tay về phía mũi của đứa nhỏ, vẫn còn thở, cô thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sau đó liền dùng sức mà ấn vào nhân trung của đứa nhỏ, không dám dùng quá nhiều lực, sợ sẽ làm đứa nhỏ bị thương.
Làm như vậy sẽ rất đau, đứa nhỏ bị đau lập tức lớn tiếng khóc.
Có được tiếng khóc này, Khương Thư Lan mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói với đồng chí nhân viên tàu: “Đồng chí, đứa nhỏ này là bị người phụ nữ kia bắt cóc, dọc đường đi cô ta cứ bọc đứa nhỏ trong chăn, bọc một cách rất kín.”
Từ đó cứ vậy mà khiến đứa nhỏ hít thở không thông.
Nếu chậm một bước nữa, Khương Thư Lan quả thực không dám nghĩ đến kết quả.
Nhân viên tàu ở bên cạnh vừa nghe được lời này, nhất thời phẫn nộ đến cực điểm, đi về phía Chu Trung Phong, cùng chế ngự người phụ nữ buôn người kia, đặt trên mặt đất khiến cô ta không thể động đậy được.
Lúc này người phụ nữ buôn người kia cũng đã thanh tỉnh rồi.
Chỉ là miệng cô ta đang bị nhét khăn vào, phát ra thâm thanh, phẫn nộ trừng mắt nhìn Khương Thư Lan.
Cô ta dù thế nào cũng không ngờ được rằng, người phụ nữ trắng trẻo mềm mỏng yếu đuối kia sẽ lừa tóm được cô ta!
Cô ta lại càng không hiểu nổi tại sao đối phương biết được cô ta là kẻ buôn người.
Từ đầu đến cuối, cô ta chưa để lộ mặt đứa nhỏ ra kia mà!
“Còn nhìn nữa hả!?”
Nhân viên tàu lập tức phản ứng lại, một cước đá vào lưng người phụ nữ kia.
Dường như chưa hết giận: “Loại người như mấy người nên bị đâm ngàn nhát dao mới đúng!” Cô ấy cũng làm mẹ, làm việc trên xe lửa, hàng năm gặp được không biết bao đứa trẻ bị bắt cóc đem đi bán rồi.
Mỗi đứa trẻ bị bắt cóc, đằng sau có đến mấy gia đình bị tan vỡ.
Người phụ nữ buôn người kia bị đạp một cái liền lảo đảo, cô ta vẫn đầy oán hận mà trừng mắt với Khương Thư Lan, cô ta làm chuyện này nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ vẫn luôn rất cẩn thận chặt chẽ.
Hôm nay vậy mà lại bị túm được bởi một người vợ trẻ mà cô ta không coi ra gì kia.
Cô ta lúc này thực sự hận không thể ăn tươi nuốt sống Khương Thư Lan ngay lập tức.
Khương Thư Lan bế đứa nhỏ lên mà dỗ dành, gắt gao mím môi, vì ánh mắt của người phụ nữ kia, cô tiếp tục nói: “Người phụ nữ buôn người này còn có cả đồng lõa nữa, thậm chí không chỉ có một người thôi đâu!”
Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.
Chu Trung Phong có chút kinh ngạc, nhưng thấy Khương Thư Lan nghĩ trăm phương ngàn kế để dụ được người kia đi tới nơi này, chắc chắn là phải có lý do rồi.
Hóa ra lại là như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận