Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1364:

Đối phương đương nhiên không phải người đơn giản.
Khương Thư Lan mang theo ý cười: “Lão bản, đôi mắt thật độc ác nha.”
Khương Thư Lan cười như thế, nhưng bên cạnh sĩ quan hậu cần và Hầu Tử đã tiến vào trận địa sẵn sàng đón quân địch đột kích.
Hai thân thể căng ra như cây thương, đều cảnh giác mà nhìn đối phương.
“Không phải tôi độc ác, mà hai đồng chí đằng sau cô, vừa nhìn đã biết cả hai đều xuất thân từ quân ngũ.”
Thân thể banh thẳng, ánh mắt kiên định, cùng với động tác vuốt bên hông rất quen thuộc.
Nếu không phải xuất thân từ quân ngũ thì còn ở đâu chui ra đây?
Lời này vừa dứt, trong mắt Hầu Tử hiện lên một tia ảo não, cậu ấy không nghĩ đến, thói quen ngày thường của cậu lại làm bản thân bị bại lộ như vậy.
Sĩ quan hậu cần cũng sửng sốt, bản thân là binh hậu cần, từ trước đến nay đều cho rằng trên người mình không hề toát lên dáng vẻ của người trong quân ngũ.
Lại không nghĩ đến việc đối phương chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra chân tướng.
“Các người là bộ đội hải đảo?”
Khương Thư Lan trao đổi ánh mắt với sĩ quan hậu cần, ngay sau đó gật gật đầu, đã đến mức này rồi, cũng không cần giấu giếm gì nữa.
Bởi vì bọn họ cũng vào được bên trong rồi.
Đối phương cười khổ: “Các người cũng nhanh thật đấy.”
Xưởng nhỏ mới thành lập ba tháng liền bị người ta tìm được mất rồi.
Khương Thư Lan đáp: “Đã đến tận cửa nhà rồi, nếu chúng tôi không phản ứng nhanh thì mới là vô nghĩa.”
Lời này vừa thốt ra, sĩ quan hậu cần liền đỏ hết mặt, việc xem hết khối số liệu này không phải sở trường của cậu ta, mỗi lần nhìn thấy đều đau đầu chóng mặt, cậu ta chỉ đơn giản làm công tác quản lý chung mà thôi.
Lão bản nghe được lời này của Khương Thư lan, nhịn không được mà nhìn cô một cái, bởi vì ông xem như đã nhìn ra rồi.
Từ đầu đến đuôi, người phụ nữ này luôn chiếm vị thế chủ đạo.
Chuyện này đúng là làm người khác thật kinh ngạc mà.
“Kẻ hèn họ Uông, tên Uông Gia Toàn, mọi người hay gọi tôi là Uông Bàn Tử, nếu các người không chê thì có thể gọi một tiếng Uông Bàn Tử.”
Không thể không nói, người tên Uông Gia Toàn này có tố chất tâm lý rất lớn.
Bộ đội hải đảo đã tìm đến cửa như vậy nhưng ông ấy vẫn có thời gian nói chuyện nhàn hạ với họ.
Khương Thư Lan tiếp lời: “Tôi là Khương Thư Lan.”
Sĩ quan hậu cần và Hầu Tử không tự giới thiệu bản thân, bởi tên của hai người họ đều không thể tùy tiện nói ra.
Uông Gia Toàn tựa hồ cũng biết, cũng không để ý, chỉ hướng đến chỗ bọn họ cùng Khương Thư Lan đi đến một vách phòng nhỏ.
Ngay thời điểm Khương Thư Lan nhìn thoáng qua kẹt cửa, bên trong là một căn nhà khá lớn.
Trong phòng bày ra bốn cái máy, người tễ người, hóa tễ hoá.
Trong lòng cô tức khắc đã hiểu rõ, nhìn Uông Gia Toàn như vậy mà không phải vậy, trong lòng liền trầm xuống.
Nhưng động tác lại không chậm mà đi đến nhà sau, lấy ra một bộ dụng cụ pha trà, phải pha cho họ cốc trà mới được.
Khương Thư Lan liền ngăn ông ấy lại.
Khương Thư Lan nói: “Đồng chí Uông không cần bận việc.”
“Chúng tôi chỉ đến đây bàn chuyện, bàn xong liền đi.”
“Cô nói đi.”
“Vậy tôi sẽ nói thẳng, tôi muốn hỏi đồng chí Uông một câu, ông tính đem xưởng thực phẩm vừa khai trương phát triển lên hay để nó tụt dốc xuống?”
Người trước là đường, người sau là cây gậy.
Gương mặt đang tươi cười của Uông Gia Toàn liền bị căng ra vài phần: “Đồng chí Khương, con người tôi ngu dốt, không biết lời này của cô có ý gì đây?”
Ngu dốt?
Nếu ông ta là người ngu dốt thật thì xưởng chế tạo này cũng không được khai trương rồi.
“Trên mặt ông cũng hiện rõ rồi, không cần giả vờ, đồng chí Uông chẳng phải rất thông minh sao?”
Khương Thư Lan ngước mắt, đôi mắt trong trẻo sạch sẽ, nhìn thẳng vào đối phương.
Không thể không nói, đôi mắt của cô thật đẹp, nhìn thấu triệt, phảng phất có thể nhìn thấy rõ ràng tạp nham hồng trần.
Uông Gia Toàn đành xuống nước, ông rũ mắt, tránh đi ánh nhìn của Khương Thư Lan: “Nếu tôi muốn có người trước thì sao?”
Khương Thư Lan nhẹ nhàng cười một cái, cô đứng lên đi đến cửa, nhìn từ trong tường viện có thể thấy, khắp nơi địa phương đều bị đóng.
“Xưởng thực phẩm của đồng chí Uông, khai trương trong lo sợ, danh không chính ngôn không thuận, ông tưởng không cần muốn cho ông xưởng thực phẩm thì có thể phát triển được sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận