Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1269:

Ngoài ra, anh ta đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, đừng nói đến Trâu Dược Hoa, ngay cả một con lợn cũng có thể bay.
Tuy nhiên, mọi thứ đã thay đổi trong đời này.
Không có Khương Thư Lan, không có gia đình nhà họ Khương, không có số tài sản được thừa kế, lại còn có Giang Mẫn Vân này là đồng đội không ngừng kéo chân sau.
Cho dù Trâu Dược Hoa có muốn xoay người cũng khó khăn.
Trâu Dược Hoa nhìn thấy sự thiếu kiên nhẫn của con trai mình, anh ta nghiêm túc giáo dục: "Dương Dương, điều con phải làm bây giờ là học tập cho thật tốt và chờ kỳ thi tuyển sinh đại học trong hai năm nữa."
“Kia mới là cơ hội mà con cần chờ.”
“Con nghĩ xem, nếu con mới mười lăm tuổi mà đã trở thành thủ khoa đại học, con cảm thấy Giang Mẫn Vân và đứa con hoang kia còn xem như đối thủ của con hay không?"
Đến lúc đó, Trâu Dương sẽ là người nổi tiếng trong toàn bộ xưởng cán thép, và thế giới của nó không nên ở thành phố Bình Hương này, mà là ở một khu vực rộng lớn hơn.
Nghe thấy Trâu Dược Hoa nói, Trâu Dương buộc mình phải bình tĩnh lại, lại nhìn bữa cơm tất niên không có bất cứ khẩu vị gì, nó hít một hơi thật sâu: "Bây giờ con đi ôn lại bài tập."
Thấy nó chăm chỉ, sắc mặt Trâu Dược Hoa đẹp hơn một chút, cầm hai đồng tiền đưa cho nó: “Lát nữa con đưa em đi mua hai gói mì ăn liền."
Nghĩ đến mùi vị của mì ăn liền, Trâu Dương vô thức nuốt nước bọt, bởi vì mì ăn liền ngon gấp trăm lần so với bữa ăn của bà làm.
Sau khi nuốt nước miếng xong, Trâu Dương vô thức phỉ nhổ chính mình, Trâu Dương, nó là một thiên tài, không lẽ lại chảy nước miếng vì một gói mì ăn liền hay sao?
Ngay cả bản thân Trâu Dương cũng không nhận thấy rằng mặc dù nó đã được sống lại, nhưng suy nghĩ và hành vi của nó dần dần trở nên giống như một đứa trẻ mười một hoặc mười hai tuổi.
Đây là sự thống trị của cơ thể, nhưng Trâu Dương bị ám ảnh bởi những thành tựu của kiếp trước, nó kiêu ngạo đến mức không bao giờ chú ý đến điều đó.
Khi vào phòng ngủ, nó lật vài trang cuốn sách giáo khoa cấp hai của mình ra, nhưng tiếng khóc của đứa trẻ vẫn tiếp tục phát ra từ phòng bên cạnh.
Khóc đến nỗi nó tâm phiền ý loạn, không có tâm trạng học tập.
Nó chỉ đứng dậy, ôm Trâu Mỹ và đi ra ngoài.
Nó vừa đi ra ngoài, liền nhìn thấy Giang Mẫn Vân xách túi, đi giày cao gót nhỏ, mặc áo khoác lông chồn từ bên ngoài đi vào.
Sắc mặt Trâu Dương lập tức trở nên khó coi: “Còn biết trở về hay sao?”
Giao thừa không nấu cơm cũng không làm gì, người lại còn biến mất.
Ăn mặc trang điểm lòe loẹt lộng lẫy như vậy mà nói cô ta không lén đi gặp nam nhân thì Trâu Dương tuyệt đối không tin.
Giang Mẫn Vân xuy một tiếng: "Đây là nhà của dì, vì vậy dì tự biết trở về."
"Vậy dì có biết hôm nay là Tết Nguyên Đán hay không?"
Trâu Dương nghĩ về kiếp trước của mình, khi Khương Thư Lan ở đây, mỗi khi đến ngày ăn tết, gia đình bọn họ luôn có một bàn ăn vô cùng thịnh soạn.
Mà không phải như bây giờ đến một củ cải trắng cũng khó có thể nuốt.
“Biết không?” Giang Mẫn Vân giơ tay nhìn móng tay xinh đẹp của mình, được nhuộm bằng lá móng, màu hồng phấn rất đẹp.
Thưởng thức đủ rồi, Giang Mẫn Vân nhẹ nhàng nói: "Là bởi vì biết nên dì mới muốn đi ra ngoài đó!”
"Nếu không thì ở lại để phục vụ gia đình mấy người sao?"
"Nằm mơ đi!”
Nói xong, Giang Mẫn Vân đi trên chiếc giày cao gót đi thẳng một mạch trên hành lang, có một âm thanh xuyên thấu.
“Bà không xứng, bà không xứng làm mẹ kế của tôi.”
“Bà thậm chí còn không đuổi kịp một nửa của Khương Thư Lan.”
Trâu Dương thực sự bị Giang Mẫn Vân làm cho khích thích, nó chửi ầm lên, hoàn toàn không nhìn thấy một chút nào vẻ dịu dàng và ưu tú ở kiếp trước.
Lời này vừa dứt, Giang Mẫn Vân đột ngột quay người lại, trong mắt có vài phần tàn khốc: "Mày cho rằng dì không bằng Khương Thư Lan sao? Vậy mày đi mà tìm Khương Thư Lan ấy! Xem cô ta có thể thấy đáng thương mà cho mày một bát cơm hay không!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận