Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1001:

Sĩ quan hậu cần thở dài: ‘Tôi cảm thấy cô làm sĩ quan hậu cần càng thích hợp hơn tôi.”
Khương Thư Lan lắc đầu: “Vẫn là thôi, tốn công vô ích, còn không có tiền.”
Sĩ quan hậu cần: “...”
Bởi vì Lê Lệ Mai trợ giúp, hơn nữa nhà xưởng đặc biệt để ý, thành ra công nhân cũng đều năng suất gấp bội.
Ba ngày sau, nhà máy bên này rất nhanh liền gom đủ nhóm hàng hóa đầu tiên, 1800 cân hàng mứt.
Tiếp theo là chuẩn bị tốt đồ hộp với đồ biển, sau đó gửi tới thủ đô.
Đây là hàng gửi cho đại Bách hóa cùng với các Cung Tiêu Xã.
Sau khi giao hàng, Khương Thư Lan nghĩ tới một vấn đề.
Thủ đô bên kia không có ai đón hàng, cô cùng với Chu Trung Phong trở về quá gấp, không có suy xét đến điểm này.
Bọn họ sau khi về đến hải đảo, bên thủ đô yêu cầu có một người đón hàng, bàn bạc cùng hai bên.
Nhưng mà người đó là ai?
Khương Thư Lan cần phải suy nghĩ thật kĩ một phen. Cô không quen biết nhiều người ở thủ đô cho lắm, Hứa Vệ Phương thì sao?
Hứa Vệ Phương là kẻ không đàng hoàng, không đáng tin cậy.
Nhà họ Bành? Vậy thì càng không có khả năng.
Sau khi loại trừ một loạt, Khương Thư Lan thực nhanh liền nghĩ tới một người, người này không phải ai khác, chính là Khảm Nhi.
Khảm Nhi là người gốc thủ đô, đối với mỗi chỗ ở thủ đô đều quen thuộc. Hơn nữa đứa nhỏ này cô cũng coi như hiểu biết rõ, tâm tính không tồi.
Để cho Khảm Nhi là người đi bàn bạc, vừa vặn cũng có thể cho hắn có một cơ hội có việc làm, miễn cho hắn không phải chịu khổ ở nhà họ Bành nữa.
Nếu nghĩ kĩ rồi, Khương Thư Lan tất nhiên là không còn do dự, chờ hàng hóa xuất kho, cô liền trực tiếp đi tới văn phòng tổng đài trên hải đảo.
Đánh một cuộc điện thoại tới chỗ của bà nội Chu, đầu tiên là báo bình an với bà cụ, sau lại đem yêu cầu Khảm Nhi là người đón hàng mà nói ra.
Ba ngày sau, Khảm Nhi ở ga tàu hỏa làm người môi giới, lại liên hệ Nhạc Kiến Thanh của đại bách hóa, làm hai bên chuyển giao hàng hóa.
Hai bên bàn giao rõ ràng.
Đương nhiên, tài xế vận chuyển hàng hóa, nơi trời xa đất lạ, hơn nữa lại không biết xử sự bằng Khảm Nhi.
Vừa nghe xong điện thoại của Khương Thư Lan.
Bà cụ Chu tốc độ cũng cực nhanh, biết đây là việc quan trọng, sau khi treo điện thoại, liền nhanh chóng sai chú Quách đi tìm được Khảm Nhi, kêu đối phương phụ trách việc đi đón hàng hóa.
Lúc ấy Khảm Nhi còn tưởng chính mình đang nằm mơ, liên tiếp hỏi ba lần, sau khi xác nhận là Khương Thư Lan yêu cầu hắn làm.
Hắn ta liền quỳ lạy ông cụ Chu và bà cụ Chu dập đầu lạy ba cái: “Ông Chu, bà Chu, hai người nói với chị dâu, cháu nhất định sẽ làm việc thật tốt.”
Hắn ta dập đầu thật lòng, thời điểm ngẩng đầu lên, trên trán đều mang theo chút xanh tím.
Bà cụ Chu nhìn mà thấy đau lòng, đỡ hắn lên: “Được được, dưới gối nam nhân có vàng, huống chi, đây là cháu lao động đổi lấy thù lao, dập đầu cái gì, mau đứng lên đi.”
Nhưng mà không giống nhau.
Ban đầu trong nhà Khảm Nhi điều kiện không tồi, có thể ở tại ngõ nhỏ Mạo Nhi là điều không thể nghĩ đến.
Nhưng rồi bởi vì trong nhà xảy ra chuyện, cha mẹ không còn, nhà ở bị tịch thu.
Hắn ta chỉ có thể bị động mà chuyển ra khỏi ngõ nhỏ Mạo Nhi, đến bên đại tạp viện Tuyên Võ, thuê một gian phòng không đến mười mét vuông của họ hàng xa.
Đã vậy còn nhận hết sự xem thường.
Hắn ta vốn có thể ra ngoài đi làm, nhưng bởi vì là vị thành niên, hơn nữa thành phần không tốt, chỗ nào cũng không chịu thuê.
Vì tìm đường sống cho em trai em gái, lúc này hắn ta lại phải trở lại ngõ Mạo Nhi, làm chó săn cho các đàn anh lớn hơn mình ngày xưa đã lớn lên cùng nhau.
Cái sự chênh lệch này, có lẽ chỉ có Khảm Nhi tự mình cảm nhận.
Cho nên đối với cơ hội không dễ gì có được, Khảm Nhi cực kì quý trọng.
Nhìn đứa nhỏ này như vậy, ông bà Chu đều không kìm được tiếng thở dài.
Sau đó quay sang nói với chú Quách: “Tiểu Quách, ba ngày sau, cậu đi cùng Khảm Nhi một chuyến, dạy cho nó.”
Chờ dạy xong thì buông tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận