Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 95:

Tất cả những gì mà hắn ta làm, đối với cô chính là gông xiềng, là gánh nặng, chỉ có sợ hãi và sợ hãi.
Không có chút cảm động hay vui mừng nào hết.
Điều này đối với Trịnh Hướng Đông mà nói chính là phủ định toàn bộ công sức của hắn ta, là một loại đả kích mang tính hủy diệt.
Lúc thương tâm đến mức tận cùng, Trịnh Hướng Đông phun ra ngụm máu đỏ tươi trên mặt đất, cả người cũng gục xuống đất mà bắt đầu run rẩy.
Mọi người xung quanh kinh hô một tiếng.
“Anh ta gặp chuyện gì vậy?”
“Đây là phát bệnh sao?”
Ngụm máu lớn như vậy, chảy ra hệt như nước trong vòi, cả người lại không ngừng run lên.
Khương Thư Lan đều biết tương lai Trịnh Hướng Đông sẽ phát bệnh, nhưng cô chưa từng tận mắt chứng kiến cảnh này.
Cô không khỏi luống cuống trong chốc lát, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, dưới tình huống này, nếu để hắn ta cắn lưỡi chết, vậy thì không ổn chút nào.
Cô với cha Khương theo bản năng liền muốn đi cấp cứu cho hắn ta.
Nhưng mà, mẹ Trịnh từ xa chạy tới đã giàng trước một phén, bà ta đẩy cha Khương và Khương Thư Lan ra, đi về phía trước ôm Trịnh Hướng Đông khóc, gọi tên hắn ta: “Hướng Đông, Hướng Đông....”
Thần sắc của Trịnh Hướng Đông đã có chút rã rời, máu chảy từ khóe miệng tới tận cằm, vẻ đẹp đẽ chiếu rọi trên khuôn mặt tuấn mỹ.
Trong vẻ đẹp ấy lộ ra mấy phần đau thương.
Hắn ta nghe không rõ ai đang gọi mình, khóe môi mấp máy, không ngừng lặp lại ba chữ: “Khương... Thư Lan, Khương... Thư Lan!”
Mẹ Trịnh dán sát vào miệng hắn ta, sau khi nghe được tiếng hắn ta nói lập tức khóc thành tiếng, tức giận mắng hắn ta: “Con sắp chết rồi còn gọi Khương Thư Lan được hay sao?”
Mà cha Trịnh lại bình tĩnh hơn mẹ Trịnh rất nhiều, ông ta lấy ra một chiếc khăn từ trong người, cứ vậy đưa đến bên miệng Trịnh Hướng Đông, nhét vào miệng của hắn rồi tiếp tục bóp nhân trung hắn ta.
Cả người Trịnh Hướng Đông run rẩy.
Sau đó, cha Trịnh đưa tay ra chém xuống, một nhát bổ vào cổ Trịnh Hướng Đông, Trịnh Hướng Đông lập tức ngất lịm đi.
Lúc này xung quanh mới hoàn toàn im lặng.
Cha Trịnh đứng lên nhìn về phía Khương Thư Lan còn đang tái nhợt cả mặt mày: “Nha đầu Khương, cô, cô...”
Muốn nói cô nhẫn tâm, nhưng lại không đủ tư cách.
Con trai ông ta là lưu manh, ông ta cũng quản không được.
Cuối cùng, cha Trịnh chỉ có thể thở dài một hơi thật sâu, dán ánh mắt lên người Chu Trung Phong: “Bỏ đi, hai người cứ vậy mà kết hôn đi.”
Mẹ Trịnh không cam lòng nhìn con trai bị Khương Thư Lan hại đến mức này.
Danh dự đã mất, thậm chí đến cả mạng sắp không còn nữa rồi.
Bà ta định nói gì đó nhưng bị cha Trịnh ngăn cản, cõng Trịnh Hướng Đông trên lưng chuẩn bị rời đi.
Chỉ là, Trịnh Hướng Đông rõ ràng đang hôn mê dường như biết được bản thân sắp rời khỏi nhà họ Khương rồi.
Hai mắt đang nhắm chặt của hắn ta đột nhiên mở ra, nhìn thẳng về phía Khương Thư Lan: “Khương Thư Lan...”
Thanh âm nhẹ đến tận cùng, như thể giây tiếp theo sẽ lập tức biến mất ngay.
Khương Thư Lan chính là chấp niệm của Trịnh Hướng Đông, hắn ta sinh ra đã nhớ đến Khương Thư Lan.
Đến khi chết, hắn ta vẫn nhớ Khương Thư Lan.
Hắn ta ở đời này và cả đời trước, chung quy đều sống với ba chữ Khương Thư Lan.
Khương Thư Lan nhìn Trịnh Hướng Đông chấp nhất như vậy, lại nghĩ đến tương lai chỉ còn sống được vài năm nữa của hắn ta.
Cô không nhịn được mà cắn môi, cuối cùng đưa ra một quyết định, đi tới trước mặt hắn ta, thấp giọng nói: “Trịnh Hướng Đông, anh quay về khám bệnh cho tốt.” Dừng một lúc, cô cân nhắc mãi mới mở miệng: “Về sau này anh hãy làm người tốt đi!”
Lời này vừa thốt ra, ánh mắt của Trịnh Hướng Đông liền mở to ra hơn mấy phần, chỉ trong chớp mắt, đầu hắn ta lệch sang một bên, hoàn toàn ngất đi rồi.
Bất tỉnh nhân sự.
Khương Thư Lan không biết hắn ta có nghe thấy hay không, cô chỉ là tận tâm muốn nói như vậy.
Về phần Trịnh Hướng Đông có thể sống sót được hay không, vậy thì phải xem số mệnh của hắn ta như thế nào.
Người khác có thể không nghe thấy, nhưng Chu Trung Phong vẫn nghe thấy được, lỗ tai anh giật giật, nhìn về phía khuôn mặt trắng bóc như ngọc của Khương Thư Lan, trong ánh mắt cô lộ rõ tia lo lắng, nhưng không hề nói ra.
Khương Thư Lan đã mềm lòng rồi sao?
Ngược lại, Hứa Thành Binh chứng kiến cảnh tượng kia, nhịn không được mà nói: “Lão Chu, cưới được người vợ xinh đẹp xem ra cũng không tốt lắm nhỉ!”
Sáng thì gặp được tình địch nhỏ muốn cướp vợ.
Đến giữa trưa lại thêm một tình địch nữa, cũng là đến tranh vợ luôn.
Chu Trung Phong nhìn hắn ta một cái, hỏi lại: “Vậy nếu cậu có người vợ xinh đẹp thì có lấy hay không?”
Câu này khiến Hứa Thành Binh bị cứng họng, sao có thể không lấy được chứ?
Đàn ông mà, ngoài miệng thì nói muốn cưới một người vợ hiền lành, nhưng từ trong thâm tâm có ai mà không muốn cưới được người vợ xinh đẹp chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận