Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 125:

Nhưng dù vậy, Tiểu Thiết Đản vẫn khóc mà cầm lấy cá rán, chạy đến bên bác hai đang làm lồng gà.
Quan sát một hồi, Tiểu Thiết Đản liền cầm lấy cây cỏ lau, bắt đầu chỉ trỏ bình phẩm: “Bác hai, lồng gà này của bác nhỏ quá, gà sẽ buồn chết mất đó!”
“Vậy sao?” Bác hai liền gãi đầu, ra hiệu nói: “Hai con gà thì theo lý thuyết là có thể cất vào được rồi!”
“Bác hai, bác buồn cười quá, bác quên rồi sao, gà nhà chúng ta mập lắm đó. Lại không làm cho nó cái cửa sổ để thông gió, không làm cho nó một cái lồng to một chút. Đây có khác gì ám sát gà đâu, đến lúc đó cô út cháu làm sao mà ăn trứng gà được nữa, sợ là sẽ phải ăn luôn thịt gà mất.”
Cậu nhóc nói đến đây liền nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy thịt gà ăn rất ngon.
Tiểu tử này nói nhiều đến mức khiến anh hai của Khương Thư Lan phát hoảng luôn rồi, anh ấy đặt lồng gà xuống: “Cháu thấy làm to đến mức nào mới được?”
Gà trong nhà bình thường đều là do bọn nhỏ lấy rau dại cho ăn.
Tiểu Thiết Đản nói: “Đại Hắc với Đại Hoàng thực sự rất béo đó ạ.”
Cậu bé khoa chân múa tay, tự đem cơ thể nhỏ của mình mà chui vào bên trong: “Ít nhất cũng phải to bằng người cháu nè!”
Cậu bé cũng mới hơn bốn tuổi, lại rất gầy, vậy nên không lớn hơn một con gà là bao.
Anh hai Khương rất thành thật, anh ấy nhìn theo kích cỡ của Tiểu Thiết Đản: “Được, vậy làm theo kích cỡ cháu bảo đi, cho gà mái một cái nhà lớn một chút.”
Tiểu Thiết Đản rất vui vẻ, cầm con cá rán trong tay mà rời đi.
Anh hai Khương liền túm lấy cái cổ nhỏ của cậu bé, rồi trêu cậu bé: “Không phải, con cá nhỏ của cháu cũng nên phân cho bác một ít sao?”
Cứ vậy mà đi sao được.
Tiểu Thiết Đản nhíu mày, lắc đầu lia lịa như cái trống lắc: “Không được không được, cá này cháu phải chia cho cha ăn cùng mà, còn muốn cho cô cháu ăn nữa, cháu còn chưa được ăn đâu đó!”
Đứa nhỏ này...
Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng lại rất hiểu chuyện, anh hai Khương cũng không trêu cậu nữa: “Được, ra xem cha cháu thế nào đi, sao từ giờ đến chiều vẫn chưa nghe thấy động tĩnh gì.”
Tiểu Thiết Đản vâng một tiếng, đưa cái chân ngắn đi vào phòng sưởi, chân anh tư Khương vốn không chịu được cái rét của mùa đông.
Căn phòng nhỏ của anh có trang bị một cái giường ấm, mỗi ngày hai tư tiếng đều đốt lửa.
Tiểu Thiết Đản vừa đi vào trán đã lấm tấm mồ hôi.
Cậu bé chia ra một nửa con cá chiên bé duy nhất ở trong tay mình đưa qua cho anh tư Khương: “Cha, cha ăn đi, thơm lắm đó!”
Anh tư Khương đang dựa vào giường mà lựa thuốc, nghe được câu này liền cười lên ha ha: “Con cứ ăn hết đi.”
Tiểu Thiết Đản cố chấp nên vẫn cứ đưa cá qua, nếu cha không ăn cậu bé nhất quyết sẽ không chịu thu tay lại.
Anh tư Khương không còn cách nào khác, chỉ có thể cắn một miếng.
Tiểu Thiết Đản lúc này mới vui vẻ mà ăn, vừa ăn vừa được cha lau mồ hôi cho, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Vì cứ liên tục ăn nên hô hấp của cậu bé liền có chút nặng nề.
Anh tư Khương lúc này lại trở nên sốt ruột: “Con không uống thuốc đúng giờ nữa hay sao? Sao lại tái phát tật thở khò khè nữa rồi?”
“Con vẫn uống thuốc đúng giờ mà, chỉ là cá có xương nên hơi khó nuốt một chút thôi.”
Tiểu Thiết Đản dùng sức mà hô hấp, nén hơi thở nặng nề vừa rồi, cậu bé nhỏ giọng nói: “Cha, bọn họ đều nói, cha như vậy là do con làm liên lụy.”
Nếu không phải do cậu bé, cha cậu bé sẽ không bị như vậy.
Lúc trước chân của anh tư Khương bị thương, nguyên nhân đầu tiên là do đón Khương Thư Lan đi học về.
Thứ hai là trường học công xã mà Khương Thư Lan học, ở bên cạnh có một cung tiêu xã bên trong có bán lọ quýt ngâm.
Vợ của anh tư Khương khi ấy mang thai được sáu tháng, không muốn ăn uống gì hết mà chỉ muốn ăn quýt ngâm.
Anh ấy nghĩ dù sao cũng phải đi cung tiêu xã, liền thay đổi lịch trình đi đón Khương Thư Lan một chút.
Anh ấy đi tới trường trung học ở công xã mua lọ quýt ngâm, thuận tiện đi đón Khương Thư Lan tan học.
Không ngờ được rằng trên đường đi trời lại đổ mưa to, anh tư Khương sốt ruột lo sợ người ở trường học đã đi hết rồi.
Cũng sợ cung tiêu xã đóng cửa, không mua được lọ quýt ngâm.
Cùng một con đường đó, không ngờ gặp cảnh đất đá sạt lở, nửa người anh ấy đều bị vùi xuống đất.
Sau khi được người ta cứu ra rồi, hai chân liền không đi được nữa.
Vợ anh ấy sau khi biết chuyện liền sinh non ngay tại chỗ, Tiểu Thiết Đản mới hơn bảy tháng đã bị sinh non rồi.
Sau khi biết hai chân anh hoàn toàn không thể hồi phục được nữa, đợi hết ngày ở cữ, liền bỏ lại anh tư Khương cùng với Tiểu Thiết Đản mà trở về nhà mẹ đẻ, không bao lâu sau thì thấy cô ta tái giá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận