Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1209:

Đồng thời làm cho bọn họ nhận được sự giúp đỡ của quân đội và đối với quân đội có lòng trung thành. Điểm thứ ba là....”
Khương Thư Lan tạm dừng: “Cũng là điểm quan trọng nhất. Có nhiều dân tộc thiểu số trên đảo. Mọi người đều biết rằng chúng ta có mối quan hệ với bọn họ không hài hòa lắm.”
"Nếu có nhà họ Lê làm người đi đầu, bọn họ hợp tác với quân đội và dần dần cải thiện cuộc sống của bộ tộc, đó có phải là một ví dụ tốt đối với các dân tộc thiểu số khác? Liệu nó có khiến bọn họ bớt xa lánh quân đội và tăng cường sự mối quan hệ với chúng ta hay không?”
“Nhờ đó có thể đạt được quang cảnh quân dân một lòng.”
Việc làm cho quân đội và nhân dân một lòng là việc từ trước đến nay vẫn luôn muốn thực hiên, nhưng người dân địa phương trên đảo quá cảnh giác, mạnh mẽ, cũng dẫn đến quan hệ giữa hai bên không quá hài hòa.
Người nhà họ Lê là một ví dụ điển hình nhất, khi trồng rừng cao su lần trước suýt chút nữa là đổ máu.
Cũng nhờ sau này trời sui đất khiến, hơn nữa bên quân đội có lòng tốt mới khiến người nhà họ Lê cảm động.
Cho phép bọn họ từ từ chấp nhận quân đội mới dẫn đến tình hình hiện tại.
Những lời của Khương Thư Lan khiến tư lệnh Cao và sư trưởng Lôi phải suy nghĩ sâu sắc.
Bọn họ không nói lời nào, Khương Thư Lan tất nhiên không thể nói.
Ngược lại, chính ủy Tống đến cửa báo cáo với lãnh đạo, không khỏi giơ tay chọc chọc vào cánh tay của Trung Phong ở phía sau, trầm giọng nói: "Cậu có một người vợ rất lợi hại."
Có thể nói chuyện hùng hồn trước mặt hai người lãnh đạo, hơn nữa nói có dẫn chứng hẳn hoi. Đem điều hoàn toàn không thể hé ra trở thành một đường đi mới.
Về khoản này đã lợi hại hơn không biết bao nhiêu người đàn ông bọn họ.
Phải biết rằng, bản thân chính ủy Tống không nói lắp trước mặt sư trưởng Lôi và chỉ huy Cao thì hắn ta đã phải mất một thời gian dài để điều chỉnh.
Chu Trung Phong thấp giọng ừm một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo. Dáng vẻ cùng chung vinh quang.
Chính ủy Tống không khỏi chửi thầm: “Vận cứt chó.”
Hồi đó, bọn họ giới thiệu đối tượng cho Chu Trung Phong là Giang Mẫn Vân.
Tuy nhiên trời sui đất khiến, Chu Trung Phong kết hôn với Khương Thư Lan, người chỉ gặp một lần.
Lúc đầu, nhiều người không xem trọng về cặp đôi của bọn họ, ai có thể nghĩ như vậy.
Hiện cặp vợ chồng trẻ này đang có cuộc sống rất sung túc.
Nghĩ đến gia đình của mình, thật hiếm có, trên mặt chính ủy Tống hiện lên một tia cô đơn.
Chu Trung Phong giơ tay đấm xuống ngực hắn ta, hai mặt nhìn nhau.
Tất cả mọi thứ diễn ra mà không cần nói.
Trong văn phòng.
Sư trưởng Lôi suy nghĩ một hồi lâu, hỏi: "Cháu có thể bảo đảm nhà họ Lê làm rượu trái cây và giấm trái cây, đối phương sẽ không kinh doanh tư nhân không?" Đây không phải là nói đùa.
Khương Thư Lan gật đầu: "Tất nhiên, nếu người nhà họ Lê bắt đầu sản xuất, thì xưởng nhỏ đầu tiên của bọn họ sẽ học hỏi từ hoạt động của nhà máy quân đội. Từ quan điểm này, các cá nhân hoàn toàn không thể kiểm soát hàng hóa, hơn nữa....”
Cô cười khổ nói: "Lãnh đạo, đối với rượu hoa quả và giấm hoa quả, thứ đắt tiền như vậy, ngài cho rằng trên đảo có bao nhiêu người nguyện ý mua?"
Nhà họ Lê muốn bán được rượu hoa quả và giấm hoa quả còn phải dựa vào quân đội để vận chuyển hàng hóa đến các cửa hàng bách hóa ở thủ đô.
Đó mới là nơi người giàu tụ tập.
Cũng phải mua nổi mới được.
Đối tượng bán rượu trái cây và giấm trái cây hoàn toàn không phải là người dân trên đảo, mà là người dân ở thủ đô.
Sư trưởng Lôi nghe vậy thì trầm ngâm: "Phí vận chuyển, phí hư hỏng, nếu xảy ra sự cố thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây?"
Quân đội có thể giúp đỡ, nhưng họ không thể không gánh chịu hậu quả mà quân đội không nên gánh chịu.
"Nhà họ Lê tự chịu."
Khương Thư Lan trực tiếp đưa ra điều kiện: "Nếu như quân đội cho phép, hỗ trợ đem nó bán cho thủ đô, nhà họ Lê đồng ý trả hai mươi phần trăm số tiền lợi nhuận thu được."
Cái này gọi là mượn đường mượn tuyến. Tiền đó là tiền mượn đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận