Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1366:

Này chính là đơn phương giúp đỡ người nghèo.
Thần sắc Uông Gia Toàn không thể đoán được, vẻ mặt bụ bẫm mang theo vài phần giãy giụa không phục.
Hiển nhiên, lựa chọn này so sánh thì cũng thấy quá hấp dẫn người ta rồi.
Bên cách vách nghe được rõ ràng âm thanh ầm ầm của máy móc, bởi vì sợ âm thanh truyền ra ngoài nên đã bọc một lượng lớn bông, đến cả cửa sổ cũng bọc bông.
Ông nghĩ nghĩ, mấy chục nhóm công nhân làm việc đến mồ hôi ướt đẫm, lại nghĩ đến một cái cầu được ước thấy, đem hàng hóa chuyển đến Thiên Tân Thị cùng Ký Thị trốn đông trốn tây.
Ông nhắm mắt: “Đồng chí Khương, tôi còn có lựa chọn khác sao?”
Khương Thư Lan không nói, chỉ lẳng lặng nhìn đối phương.
Uông Gia Toàn cũng không đoán được câu trả lời của Khương Thư Lan, ông đứng lên, trầm giọng nói: “Tôi chọn hợp tác với bộ đội hải đảo.”
Khương Thư Lan vươn tay: “Hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.”
Mọi việc cũng coi như giải quyết được 80% rồi.
Hai bên không có gây chiến, Khương Thư Lan cũng hứa sẽ đem lợi về cho cả hai, đối xử với họ như người nhà, sẽ không keo kiệt với họ.
“Bộ đội hải đảo bên kia sẽ mau chóng liên hệ với công hội Dương Thành các người, không bao lâu thì xưởng thực phẩm hải đảo khai trương có thể gặp mặt chủ nhân mới, lúc đó có thể đem máy móc làm bông đi hủy, chia cho mọi người mỗi người một ít.”
Mặt khác, trước mắt phòng quá nhỏ, sẽ gây bất lợi với sự phát triển sau này, nhà xưởng này phải kiến tạo lại một lần nữa.
Coi như phân xưởng nói sẽ có một trạm trung chuyển cho hàng hóa bộ đội hải đảo.
Vị trí của Dương Thành thật sự quá tiện lợi.
Càng nghe thêm, trong mắt Uông Gia Toàn càng sáng, tuy rằng ông là thương nhân, nhưng suy cho cùng cũng vì mục đích cá nhân mà làm thôi.
Ở trong một căn nhà nhỏ còn có vợ, mẹ cùng với mấy đứa em gái của ông.
Nhà ở như vậy, đối với ông thật sự là quá tồi tàn.
Nhưng vì để kiếm tiền nên cũng không còn cách nào khác.
“Đồng chí Khương, tôi thay mặt mọi người cảm ơn cô.”
Khương Thư Lan đến đây, việc này khiến Uông Gia Toàn thấy được tương lai phía trước.
Khương Thư Lan lắc đầu: “Về sau đều là người một nhà, không cần cảm ơn.”
Đôi mắt Uông Gia Toàn lại sáng thêm vài phần, thương nhân luôn muốn thu về cho mình lợi ích riêng, ông trực tiếp thử hỏi: “Lần kiến tạo xưởng tiếp theo, tôi….”
“Ông vẫn là xưởng trưởng.”
Khương Thư Lan tung ra mồi ngon: “Hơn nữa nếu ông làm tốt, tôi có thể xin lãnh đạo của bộ đội hải đảo chia hoa hồng của nhà máy thêm, không chỉ cố định mỗi tiền lương.”
Uông Gia Toàn là một nhân tài, can đảm cẩn trọng, cũng làm việc rất tốt, ở hoàn cảnh này, ông có thể một mình xây dựng nhà máy, hơn nữa nghĩ đến thị trường bộ đội hải đảo xung quanh đang phát triển, lại còn phát triển rất thành công.
Việc này khiến doanh số của một bộ phận bộ đội hải đảo bị tổn thất không ít.
Một mình có thể làm được việc này, thật không dễ dàng gì.
Hai bên cũng không phải kẻ thù của nhau, Khương Thư Lan cũng không dại gì bỏ qua một nhân tài như vậy.
Có thể nói, bây giờ cô nhử ông ấy một miếng mồi ngon, xem như chân chính thu về được một cây táo ngọt cũng được.
Trước đó, hai bên đều căng thẳng giương cung bạt kiếm với nhau, nhưng Uông Gia Toàn lại chọn phương thức thứ ba, hợp tác với bọn họ.
Nói ông trong lòng không có một chút oán hận nào thì cũng không đúng.
Rốt cuộc thì xưởng chế tạo thực phẩm khai trương, cũng là do một tay ông dựng lên.
Nhưng sau khi nghe được lời này của Khương Thư Lan, một chút không tình nguyện trong lòng cũng tan biến hết.
Uông Gia Toàn xoa xoa tay, một mặt tươi cười: “Đồng chí Khương, cô nói thật sao?”
Khương Thư Lan gật gật đầu: “Ông làm tốt thì tôi cũng có lý do tìm lãnh đạo để nói giúp ông, bộ đội hải đảo trước nay công bằng công chính, bất luận là gì cũng không khiến ông thất vọng đâu.”
Này quả thực là đang treo một cây cà rốt trước mặt Uông Gia Toàn.
Uông Gia Toàn không nỗ lực cũng không được.
Kế tiếp đi nhà xưởng cũng thế, đi xem hàng hóa cũng thế, quả thực Uông Gia Toàn như thay đổi thành một người khác, cực kỳ phối hợp.
Chờ khi ông đi khỏi gian nhà rồi, sĩ quan hậu cần mới nhịn không được mà cảm thán một tiếng: “Thư Lan, cô thật lợi hại.”
Một người tinh ranh như vậy, nhưng đã bị dăm ba câu của Thư Lan làm cho yếu thế.
Khương Thư Lan lắc đầu: “Không, sĩ quan hậu cần anh chờ xem, Uông Gia Toàn phía sau sẽ giở trò.”
Loại người này, nếu chỉ nghĩ một lần là có thể nắm thóp được thì sai lầm rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận