Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 261:

Mặt của Tiêu Ái Kính lập tức tái mét lại, sau khi mở miệng nói câu kia, chị ta vốn đã rất hối hận, đã nói đến đây rồi, dù sao yêu cầu của chị ta cũng rất hợp lý.
Đây là do bị nhãn hiệu Phượng Hoàng của xe đạp làm cho mờ mắt sao?
Lúc này mới nổi lòng ham muốn, nghĩ chiều đến đi ra ngoài rất bất tiện nên mới mở miệng nói như vậy.
Cũng là vì muốn làm khó Khương Thư Lan nữa, dù sao đống đồ kia lẽ ra phải là của cháu gái Giang Mẫn Vân của chị ta mới đúng.
Chỉ là không ngờ Khương Thư Lan lại không có chút phản ứng nào, lại còn mặt dày hỏi lại chị ta lần nữa như vậy.
Câu hỏi làm khó người khác như thế, Tiểu Ái Kính biết phải trả lời thế nào đây.
Nếu như hỏi lại thì sẽ có chút mất mặt.
Nhưng nếu không trả lời, cứ vậy bỏ qua thì chị ta lại không cam tâm.
Tiêu Ái Kính nghĩ nghĩ rồi cười nói: “Không nghe rõ sao? Vậy để tôi nói lại vậy, đồng chí Khương, xe đạp này có thể cho tôi mượn được không, chiều nay phải đi một chuyến...”
Lúc này đây.
Khu bình luận lập tức sáng lên.
[Cái con người này mặt cũng dày quá, xe đạp bản thân Khương Thư Lan còn chưa đi qua bao giờ, chưa nói đến lúc đặt ở nhà họ Khương, lão tam Khương muốn đi còn bị cha Khương mắng cho một trận.
Đến cuối cùng, xe đạp này được đặt trong nhà họ Khương, cả xe đến cả bánh xe cũng chỉ bị người nhà họ Khương sờ vào chứ chưa ai được đạp đi bao giờ, cô ta lúc này lại mở miệng ra nói mượn xe, sao có thể mặt dày đến vậy được?]
[Đúng vậy đúng vậy, thời này cho mượn xe đạp cũng ngang với việc cho người khác mượn nhẫn kim cương thời này vậy? Không có chút ý tứ gì hết.]
[Tôi nhỡ rõ Tiêu Ái Kính này hình như cũng có chiếc đồng hồ hiệu Thượng Hải, đến bây giờ vẫn chưa chịu đeo bên người mà chỉ đặt ở đầu giường, cứ tối đến đi ngủ thì lấy ra để ngắm một lần, cũng là vì tới nhà Thư Thư một chuyến nên mới cố tình lấy đồng hồ ra đeo lên.]
[Ha ha, đây không phải là quá khoe khoang rồi sao?]
Khương Thư Lan đọc hết các bình luận chỉ trong giây lát, căn bản không trả lời Tiêu Ái Kính, điều này khiến chị ta không khỏi sốt ruột.
Đúng lúc chị ta định lên tiếng nói gì đó.
Khương Thư Lan lại mỉm cười: “Đồng chí Tiêu muốn mượn xe có phải không?”
“Đúng vậy!” Tiêu Ái Kính nói: “Chiều nay tôi muốn đi ra ngoài một chuyến, sợ là đi bộ sẽ không thuận tiện cho lắm.”
Khương Thư Lan lập tức đồng ý ngay: “Đương nhiên là không có vấn đề gì rồi.”
Lúc này đây Vương Thủy Hương và Miêu Hồng Vân vô cùng sốt ruột, nếu như Tiêu Ái Kính ra khỏi đảo, tối hôm qua mới tạnh mưa, đường đi bùn đất dính như cao su vậy, sợ sẽ bẩn đến xe mất.
Xe đạp mới này sau khi đi một chuyến, sợ sẽ trở thành xe đạp đã qua sử dụng mất.
Hai người đều có chút lo lắng.
Tiêu Ái Kính cũng vui vẻ vô cùng, sợ cô đổi ý, lập tức nịnh bợ Khương Thư Lan.
“Tôi biết Tiểu Khương là người rất biết giúp đỡ người khác mà.”
Khương Thư Lan cũng cười đáp lại: “Nhưng mà, tôi đáp ứng yêu cầu của đồng chí Tiêu rồi, thì cũng có yêu cầu riêng của mình.”
“Cô cứ nói đi, chỉ cần là việc tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ không chậm trễ đâu.”
Khương Thư Lan dừng ánh mắt trong suốt của mình trên cổ tay Tiêu Ái Kính, vừa vặn có thể nhìn thấy đồng hồ trên tay cô ta.
Trong lòng Tiêu Ái Kính không khỏi chột dạ, theo bản năng mà giấu tay mình vào bên trong.
Chỉ là đã quá chậm rồi.
Khương Thư Lan kéo cổ tay chị ta ra, cuộn tay áo lên, trực tiếp lộ ra nhãn hiệu hoa mơ từ thành phố Hoa Mai, cô nói bâng quơ: “Cũng không phải yêu cầu gì khó lắm đâu, chỉ là muốn đồng chí Tiêu cho tôi mượn chiếc đồng hồ hiệu Hoa Mai này để dùng một chút thôi.”
Điều này khiến cho sắc mặt Tiêu Ái Kính có chút khó nhìn.
Chiếc đồng hồ này là do chị ta tích góp một năm mới mua được, từ lúc mua về cho đến bây giờ mới dùng được đúng một lần là hiện tại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận