Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 390:

Khương Thư Lan cười cười, vốn dĩ cô đã xinh đẹp sẵn rồi.
Nụ cười này vô cùng diễm lệ, nhưng ý cười không chạm đáy mắt, trái lại có cảm giác như một mỹ nhân lạnh lùng.
“Tôi có thể để cho mọi người xem.”
Trong lòng Tiêu Ái Kính vui vẻ.
Khương Thư Lan nhìn chằm chằm chị ta, giọng nói mềm mại có thêm mấy phần lạnh lùng.
“Nếu đã như vậy, đồng chí Tiêu đề nghị tôi cho mọi người xem thư của mình, thế chị sẽ trả giá như nào? Dựa vào đâu mà chỉ xem thư của tôi? Còn chị thì không có quan hệ gì? Với lại, nếu đây không phải thư do nhân tình gửi tới thì chị tính sao?”
Mấy vấn đề liên tiếp được đặt ra.
Tiêu Ái Kính phát ngốc tại chỗ, chị ta sờ sờ mặt mình, sau đó rất nhanh đã bình tĩnh lại.
“Ý cô là có thể đây không phải thư của nhân tình cô à, vậy được, Tiêu Ái Kính tôi sẽ xin lỗi cô.”
Khương Thư Lan lắc đầu, giọng điệu mỉa mai: “Chị cảm thấy chỉ cần xin lỗi là được sao? Có ích không? Dù cho chị xin lỗi tôi thật, chị nghĩ như thế là có thể xóa sạch những oan uổng và bôi nhọ mà tôi phải chịu đựng à?”
“Tiêu Ái Kính, đồng chí Tiêu, chị cũng quá đề cao mình rồi đấy!”
Ở trong nhà, địa vị của Tiêu Ái Kính còn cao hơn so với Từ Mỹ Kiều.
Nhưng mà thân phận chị ta cao, nên ngày thường không hay vui đùa với những người trong nhà mới để cho Từ Mỹ Kiều nổi bật.
Nhưng sự thật thì vẫn vậy, giữa đám người trong nhà, địa vị của chị ta là cao nhất.
Vậy mà bây giờ, Khương Thư Lan há mồm ra là nói chị ta không đáng giá, xin lỗi cũng vô dụng.
Cái này làm sao để cho Tiêu Ái Kính chịu nhún nhường, chị ta cực kỳ tức giận, cũng không thèm lựa lời nữa: “Vậy cô muốn thế nào?”
Cô ta quyết tâm, nhất định phải để cho Khương Thư Lan công khai bức thư trước mặt mọi người.
“Tôi ư?” Khương Thư Lan đi đến bên cạnh Tiêu Ái Kính, cô lặng lẽ nhìn chị ta: “Thứ nhất, chị đến loa đài phát thanh nói xin lỗi tôi, thứ hai, từ nay về sau, nơi nào có tôi, chị phải tự động tránh xa 3 mét, Tiêu Ái Kính, chị dám không?”
Cái giá của vụ đặt cược này có thể nói là hậu quả này có vẻ hơi lớn.
Cho dù là đến loa đài phát thanh xin lỗi, hay là sau này thấy Khương Thư Lan thì tự động tránh xa 3 mét.
Những cái đó đều sẽ làm Tiêu Ái Kính trở thành trò cười.
Một chị dâu có giao tình tốt với Tiêu Ái Kính đứng bên cạnh chị ta, người đó không khỏi kéo tay áo Tiêu Ái Kính: “Đồng chí Tiêu, hay là bỏ đi!”
Chuyện này mà cứ tiếp tục như thế, Tiêu Ái Kính không những không giải quyết được, mà người đàn ông của chị ta cũng sẽ bị liên lụy.
“Cô muốn như vậy?”
Tiêu Ái Kính một lòng một dạ cố chấp nên Khương Thư Lan mới đưa ra yêu cầu khắc nghiệt như thế.
Điều này càng chứng tỏ thư của Khương Thư Lan có vấn đề, nhất định là thư do nhân tình cô gửi.
Vì hạnh phúc của cháu gái, chị ta nguyện ý đánh cược một lần.
Bởi vì nếu chị ta cược thắng, danh tiếng của Khương Thư Lan sẽ mất hết, tiếng xấu lan xa.
Đợi cô và Chu Trung Phong ly hôn, không phải cháu gái cô ta sẽ có cơ hội sao?
Nghĩ vậy, Tiêu Ái Kính khẽ cắn môi: “Tôi sẽ không có khả năng làm như vậy.”
“Tôi không sai, dựa vào đâu mà làm như vậy chứ?”
Chị ta vừa nói xong, chị dâu trước đó còn khuyên Tiêu Ái Kính không nên ầm ĩ mất mặt lập tức đen mặt, không nói gì nữa.
Tiêu Ái Kính bất chấp tất cả, chị ta giống như một dân cờ bạc. Phía trước phải trả giá đắt, phía sau là từ bỏ, chị ta không cam lòng.
Chị ta ngẩng đầu nhìn Khương Thư Lan: “Tôi đồng ý điều kiện của cô, vậy bây giờ trước mặt mọi người ở đây, cô mở phong thư ra đi.”
Khương Thư Lan cười một cái, nụ cười này làm lòng Tiêu Ái Kinh hoảng hốt.
Nhưng mà bây giờ đã không có đường lui nữa rồi.
Bởi vì Khương Thư Lan đã cầm lấy miệng phong thư, roẹt một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận