Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 70:

Im lặng trong một thời gian dài, mọi người xung quanh coi thường, làm Giang Mẫn Vân thật sự chịu không nổi, vì mặt mũi của cô ta, vì mặt mũi của Trâu Dược Hoa.
Sắc mặt của cô ta tái nhợt tìm cái cớ: “Có thể là do đặt trong làn xách nên bị va chạm!”
Cho nên mới tróc một miếng sơn.
Đúng, chính là như vậy, nhà giàu trong tương lai, hiện tại phó xưởng trưởng Trâu Dược Hoa căn bản sẽ không lấy hàng second-hand tới qua loa với cô ta.
Giang Mẫn Vân an ủi chính mình như vậy, cũng đang an ủi mọi người ở đây.
Cái lý do này ngược lại là chính đáng.
Trâu Dược Hoa tán thưởng mà nhìn thoáng qua Giang Mẫn Vân, rốt cuộc vẫn là sinh viên tài cao, đầu óc linh hoạt, biết đạo lý chồng có được vinh quang thì vợ mới có được cao quý này, lấy lại mặt mũi thay cho anh ta.
Tay anh ta nắm lại thành đấm, đặt ở bên miệng ho nhẹ một tiếng, gật đầu: “Đúng vậy, trên đường không cẩn thận đụng hỏng rồi.”
Dứt lời, còn tiện thể trừng mắt liếc thanh niên trí thức Tiếu mở miệng trước đó một cái.
Thanh niên trí thức Tiếu ở bên cạnh cũng sửng sốt theo, chẳng lẽ cô ta nhìn lầm rồi ư?
Trâu Dược Hoa này liếc mắt một cái, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng, thanh niên trí thức Tiếu tức khắc có vài phần sợ hãi.
“Đây không phải là đụng hỏng, đây là dùng đồ cũ rồi....”
Khương Thư Lan vẫn luôn trầm mặc, đột nhiên mở miệng, cô chỉ vào cái nút radio hình trụ kia, đốt ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vặn một cái.
Lật hoàn toàn thân nút ra, lộ ra toàn bộ hình dạng.
Giọng nói Khương Thư Lan mềm mỏng, không nhanh không chậm: “Mọi người xem chỗ này, chỉ tróc một chút sơn, hơn nữa vị trí tróc sơn tới năm sáu chỗ, đây rõ ràng là bị người ta vặn nhiều lần nên mới tróc xuống…”
Mọi người nhìn theo chỗ cô chỉ vào.
Quả nhiên, chỗ tróc sơn là có năm sáu đốm tróc nhỏ, mà không phải đụng rớt cả một miếng sơn.
Mọi người nhất thời đưa mắt nhìn nhau, lời này của Thư Lan là có ý gì?
Có phải ý như bọn họ suy nghĩ không?
Quả nhiên giây tiếp theo, Khương Thư Lan mở miệng lần nữa.
Lúc này đây, trong thanh âm trong trẻo của cô lộ ra vài phần kiên định: “Đây không phải là bị đụng hỏng, đụng tróc sơn sẽ chỉ mất một miếng, mà không phải rất nhiều miếng, có đúng không? Sinh viên Giang? Đồng chí Trâu?”
“Đây là hàng cũ second-hand ư!?”
Lời này vừa dứt.
Giống như một tiếng sấm nổ, đến mức mọi người ở đây đều không thể hoàn hồn lại.
Đồ cũ đã qua sử dụng sao?
Cho dù là ở trong gia đình nghèo thì cũng không thấy nhà nào dùng đồ cũ để đưa sính lễ.
Kết hôn, đính hôn, không phải là chú ý đến một từ mới sao? Người mới, chuyện mới và một bầu không khí mới chứ?
Nhưng người này đường đường là giám đốc nhà máy lớn của phân xưởng cán thép, ấy thế mà lại lấy đồ cũ đem đến cho có lệ, cái này rất đáng để cho người ta đàm tiếu.
Mọi người trong nháy mắt đem ánh mắt nhìn về phía Trâu Dược Hoa.
Trâu Dược Hoa không nghĩ tới, vốn đã che dấu radio đi rồi, nhưng lại bị Khương Thư Lan vạch trần!
Không phải cô là một cô gái nông thôn quê mùa sao?
Làm sao cô lại hiểu rõ như vậy?
Còn trực tiếp chỉ ra đây là đồ cũ đã qua sử dụng!
Sắc mặt Trâu Dược Hoa xanh mét ngay tại chỗ một hồi.
Anh ta cắn răng gằn từng chữ: “Khương Thư Lan, cô đang nói bậy cái gì vậy? Làm sao tôi có thể sử dụng đồ cũ để làm sính lễ được chứ?”
Anh ta đường đường là một xưởng trưởng lớn, không thể vứt bỏ mặt mũi như thế được!
Khương Thư Lan trực tiếp lướt qua anh ta, không để ý tới Trâu Dược Hoa nữa.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía Giang Mẫn Vân vẫn trầm mặc đến tận bây giờ, giọng điệu thản nhiên: “Giang Mẫn Vân à, cô thấy thế nào?”
Đồ cũ đã qua sử dụng cũng không liên quan gì đến cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận