Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 727:

Sư trưởng Lôi gật đầu: "Chi phí hết bao nhiêu tiền?”
“Rong biển vừa mới vớt lên, năm phần một cân, tảo tía bốn phần ạ.”
Đừng thấy giá thấp, chúng mới vừa được vớt lên nên đều ướt do mang theo nước biển, cực kỳ nặng cân.
Hơn nữa thứ này, một ngàn cân rong biển, lúc may mắn, khả năng thuyền đánh cá của một gia đình có thể vớt lên được, nếu kém may thì cũng ba bốn nhà.
Về cơ bản là sáng sớm, nếu rải đều thì một tháng các ngư dân thu vào cũng không ít.
Thậm chí còn nhiều hơn những ngày thường.
“Khá rẻ.”
Tư lệnh Cao nhịn không được nói, bình thường mua đồ ăn trong nhà, rong biển cũng phải một hai hào rồi. Tuy nhiên loại ấy đã được rửa sạch sẽ, mà loại này lại còn có lông.
Chu Trung Phong vừa định nói gì, cuối cùng lại không nói, đưa bọn họ đến bên cạnh máy.
“Cái này là máy tạo bao nilon, khi bộ đội đưa sản phẩm từ hải đảo ra ngoài, trên túi sẽ đều in hai chữ đảo Thượng Hải.”
Anh thốt ra được lời này, tư lệnh Cao và sư trưởng Lôi thấy hứng thú.
Chu Trung Phong tiến lên khởi động máy, trong tiếng ầm ầm, chiếc máy hộc ra từng cái túi một.
Kích cỡ cũng không giống nhau.
Mà trên những chiếc túi màu trắng trong suốt đều in hai chữ hải đảo.
Tư lệnh Cao và sư trưởng Lôi tán thành: "Không tồi.”
Cái này quả thật không tệ. Khó mà cẩn thận được như vậy, còn in cả tên nữa.
Chu Trung Phong ho nhẹ một tiếng: "Thư Lan nhà cháu đề cử đó ạ.”
Mọi người: "…”
Bộ đội chưa từng xây dựng nhà máy, hết thảy đều là đồ bỏ đi, toàn bộ bắt đầu từ con số không, mọi người đều là vuốt đá qua sông.
Trong bản kế hoạch cụ thể, bọn họ cũng không kỹ càng tỉ mỉ đến nước này.
Nhưng không thể không nói chi tiết nhỏ mà Khương Thư Lan bổ sung thật sự rất hữu dụng.
Sư trưởng Lôi: "Tốt, tốt lắm, tiếp theo.”
Tiếp theo là đến nhà máy sản xuất trái cây cách vách.
So với nhà máy sản xuất hải sản khô, bên trong nhà máy sản xuất trái cây trống hơn rất nhiều, bên trong chỉ có khung chất đầy quả xoài.
Những quả xoài màu xanh lục cơ hồ chồng chất toàn bộ kho hàng.
Chu Trung Phong giới thiệu: "Nhà máy sản xuất trái cây, nhóm hàng đầu tiên là quả xoài.” Tiếp theo, anh ho nhẹ một tiếng: "Quả xoài này không cần trả tiền, cháu bảo mấy chiến sĩ lên núi hái sau khi tan làm.”
Mỗi người một sọt một trăm cân, mấy ngày là có thể chất đầy kho hàng.
Tư lệnh Cao: "…”
Sư trưởng Lôi: “…”
Nhặt lên một quả xoài, ước lượng thử: "Rất khéo.”
Chu Trung Phong: "Nhà cháu...”
“Dừng lại.”
Lại là Thư Lan nhà cháu đề nghị chứ gì?
Sư trưởng Lôi có hơi không nói nên lời, chỉ vào góc một đống trái cây khác: "Cái đó để làm gì vậy?”
Rửa sạch sẽ, còn để riêng ở đó để phơi nắng.
“À, cái này là tính chia ra một nhóm để thử làm trái cây đóng hộp ạ.”
“Tuy nhiên còn đang trong quá trình thử nghiệm.”
Trái cây để làm trái cây đóng hộp bị lộ ra rồi, thật sự rất đáng tiếc.
Sư trưởng Lôi và tư lệnh Cao liếc mắt nhìn nhau một cái: "Nếu tôi nhớ không lầm thì nhà máy sản xuất trái cây đóng hộp bị lũng đoạn, cháu lấy trang thiết bị đâu ra vậy?”
Nếu bọn họ biết vậy thì lúc trước đã không đề nghị làm nhà máy sản xuất trái cây rồi.
Mà là mở thẳng nhà máy sản xuất đồ hộp luôn.
Phải biết rằng, trái cây đóng hộp là hàng khan hiếm.
Hơn nữa còn bán đắt, còn chưa chắc có thể mua được.
Mở một nhà máy sản xuất đồ đóng hộp, không chừng một nhà máy này thu vào có thể vượt qua nhà máy sản xuất hải sản khô và nhà máy rau củ sấy khô.
Không có anh, nhà máy sản xuất đồ đóng hộp chính là mỏ vàng.
“Cho cháu nói thật nhé ạ?” Chu Trung Phong nhìn về phía bọn họ.
Sư trưởng Lôi đoán bọn họ có thứ không ổn.
Quả nhiên, chợt nghe thấy Chu Trung Phong nói: "Thư Lan nhà cháu đang làm thử nghiệm, tuy nhiên chưa thành công, chờ cô ấy thành công thì sẽ tới đây dạy cho nhóm công nhân ạ.”
Mọi người: "…”
Vậy đi, biết ngay là vợ cháu thì có gì mà không làm được.
Chỗ nào cũng khen!
Ở nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận