Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 389:

[Ngứa ngáy trong lòng thật đấy, mau nói ra đi, tôi không nhớ ra có chỗ nào như vậy.]
[Tôi không nói đâu, mấy người đợi đi, chờ Thư Thư mở thư ra, mọi người sẽ biết thôi.]
[Địa chỉ của thư này được bảo mật, còn trâu bò hơn mọi người nghĩ đấy, mọi người hãy phát huy trí tưởng tượng đi nào.]
Khương Thư Lan chuẩn xác bắt được hai chữ bảo mật, cô lập tức nghĩ tới gì đó.
Như cô nghĩ sao?
Sẽ như cô suy đoán thật ư?
Lúc Khương Thư Lan đang suy tư, Tiêu Ái Kính nhìn thấy thế thì cô ta càng cảm thấy mình đoán không sai.
Vì vậy mà chị ta càng thêm hung hăng dọa người: “Đồng chí Khương Thư Lan, cô không dám công khai, hay là có gì không thể để mọi người biết?”
“Để tôi nghĩ xem nào.” Tiêu Ái Kính che miệng cười, chị ta trêu chọc: “Chắc không phải là thư tình của nhân tình đấy chứ?”
Tiếu lý tàng đao(), chị ta dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất để nói lời độc ác nhất.
[Chú thích: (
) Tiếu lý tàng đao: nụ cười giấu dao, lập mưu kín kẽ không để kẻ địch biết.]
Đó đích thị là Tiêu Ái Kính.
Trong lúc vui đùa, chị ta cứ thế mà định cho Khương Thư Lan một cái tội danh.
Những người ở đây nghe được lời này, ánh mắt ai nấy nhìn Khương Thư Lan cũng thay đổi.
Miêu Hồng Vân cười lạnh nói: “Đồng chí Tiêu, con người và súc sinh khác nhau ở chỗ, súc sinh thì có thể sủa bậy, mà con người thì phải chịu trách nhiệm với những gì mình nói, cô nói thư này do nhân tình của Tiểu Khương gửi, vậy cô có bằng chứng không? Nếu cô không có bằng chứng, Tiểu Khương có thể đi tố cáo cô tội bôi nhọ người khác với chính ủy đấy.”
“Đúng vậy, nghĩ sao mà nói thư của em gái Thư Lan do nhân tình gửi chứ.” Vương Thủy Hương chống eo, nhổ một ngụm nước miếng về phía Tiêu Ái Kính: “Tôi thấy thư trong tay cô, chắc cũng do nhân tình gửi tới nhỉ? Ở đây chúng tôi có biết bao người, cũng chưa có ai nghi ngờ đây là thư của nhân tình, chỉ có mỗi cô nghĩ tới, cô muốn tôi nghĩ thế nào đây? Cô đang làm gì thế? Trong lòng không sạch sẽ cho nên mới lấy lý do y vậy để nghĩ về người khác ư?”
“Tôi thấy chính ủy thật xúi quẩy, cưới phải một người không yên phận như cô.”
Lời này vừa được nói ra, vẻ mặt Tiêu Ái Kính lập tức thay đổi: “Vương Thủy Hương, cô nói bậy gì đó? Nhân tình của tôi ở đâu ra, tôi có bao giờ làm chuyện sai trái với chồng đâu chứ?”
Người đàn ông của chị ta là chính ủy, cái danh tiếng này mà rơi xuống đầu chị ta, ai biết công việc của chồng có còn không?
Thời buổi này, quan hệ vợ chồng mà không hòa thuận, ầm ĩ dẫn đến ly hôn thì sẽ ảnh hưởng đến con đường công danh sự nghiệp của người đàn ông.
“Cô cũng nói thế còn gì?”
Vương Thủy Hương cười lạnh một tiếng: “Sao, cô được phép bịa đặt lung tung chuyện người khác, còn người khác thì không được phép nói cô à?”
“Đây là cái đạo lý gì vậy chứ?”
Tiêu Ái Kính sợ nhất là loại người ngang ngược vô lý thế này, chị ta nhíu mày lại: “Tôi không muốn cãi nhau với mấy người, tôi chỉ nói sự thật, địa chỉ trên phong thư kia của Khương Thư Lan không phải rất mơ hồ sao? Nếu không phải do nhân tình của cô ta gửi, thì có thể là ai chứ? Ai gửi thư mà lại che che giấu giấu như vậy nhỉ?”
Bây giờ chị ta đã chắc chắn, phong thư kia của Khương Thư Lan nhất định là do nhân tình Trịnh Hướng Đông gửi tới.
Ngoại trừ nhân tình thì có thể là ai nữa.
Vương Thủy Hương đang muốn nói tiếp, Khương Thư Lan đã kéo tay chị ấy.
Những lúc như này, cô rất cảm kích Vương Thủy Hương và Miêu Hồng Vân, hai người luôn đứng về phía cô, còn ra mặt vì cô.
Nhưng… Những lúc như thế này, cô chỉ có thể tự mình giải quyết.
Khương Thư Lan bước lên một bước, đôi mắt trong suốt của cô nhìn về phía Tiêu Ái Kính: “Chị liên lạc với Giang Mẫn Vân à? Giang Mẫn Vân nói cho chị biết sao?” Giọng điệu cô khẳng định chắc nịch.
Lúc cô nói lời này, gương mặt Tiêu Ái Kính có hơi mất tự nhiên: “Không cần nói sang chuyện khác, chỉ cần nói, cô có dám mở phong thư ra cho mọi người xem không thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận