Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 343:

Đầu tiên là mấy cái lu nước trong nhà phải kịp thời đổ đầy, cái thứ hai là cho dù không có nấu cơm thì ăn cơm nước xong xuôi cũng phải dọn dẹp chén đũa, cái thứ ba là phải có ánh mắt, nếu thấy vợ của cậu không cao hứng không thoải mái hay mệt thì cậu phải lập tức bóp vai gì đó cho cô ấy.”
Dừng một chút sau đó bổ sung một câu: “Nếu cậu có giấu tiền riêng thì đưa tiền riêng nộp lại cho vợ cậu, hoặc là cùng vợ đi Cung Tiêu Xã mua đồ vợ cậu thích nhưng không nỡ tiêu tiền đưa cho cô ấy.”
Dựa theo kinh nghiệm của anh ấy, những hành động này sau khi làm xong thì cơ bản có thể tạm sống trong nhà, sau đó chỉ cần tìm đúng cơ hội một lần làm hòa.
Vợ chồng cãi nhau mà, không phải là đầu giường cãi cuối giường làm hòa sao?
Chu Trung Phong nhớ kỹ từng cái một, anh gật gật đầu: “Đoàn trưởng Na, anh là một người đàn ông tốt.”
Trong bộ đội có không ít người chê cười đoàn trưởng Na bị vợ quản nghiêm, vợ còn không biết nối dõi tông đường mà anh ấy ngay cả rắm cũng không dám đánh một cái.
Nhưng mà ở trong mắt Chu Trung Phong lại khác.
Tình yêu của đoàn trưởng Na và chị dâu Miêu là tình yêu hiếm có trên đảo, không giống với những người đàn ông trở về làm trụ cột gia đình khác, khi đoàn trưởng Na về nhà thì làm tất cả mọi chuyện.
Ngay cả cách mà anh ấy mới dạy, anh chỉ sợ toàn bộ người trên đảo cũng chỉ có đoàn trưởng Na mới làm như vậy.
Đoàn trưởng Na cảm thán trong lòng: “Không có cách nào khác, vợ của mình thì tự mình thương thôi.” Dừng một chút, anh ấy giơ tay vỗ vỗ bả vai của Chu Trung Phong: “Chúng ta đều là đàn ông, ăn khổ nhiều chút cũng không sao cả.”
Chu Trung Phong ừ một tiếng, cẩn thận mà nhớ kỹ từng phương pháp.
Anh phát hiện trên con đường hôn nhân này gánh thì nặng mà đường thì xa.
Dỗ vợ mình là kỹ thuật sống quan trọng.
Mưa trên hải đảo nói đến là đến, một giây trước mây giăng đen đầy trời, tiếng sấm cuồn cuộn, giây tiếp theo những hạt mưa to như hạt đậu đã rơi xuống.
Khương Thư Lan chạy chậm về nhà, người cô bị mưa xối ướt, lúc bước vào sân chuyện đầu tiên tính làm chính là lấy quần áo phơi ngoài sân đem vào.
Nhưng mà chuyện không ngờ đến chính là trong sân trống rỗng ngay cả một bộ quần áo cũng không có.
Cô không khỏi ngạc nhiên, là ai lấy đồ vô cho nhà bọn họ?
Chẳng lẽ là chị hàng xóm Miêu Hồng Vân?
Cô còn đang nghi ngờ thì Tiểu Thiết Đản và Lôi Vân Bảo ở trong phòng nghe thấy tiếng động, hai cậu bé lập tức chạy đến, hai người mỗi người ôm một cánh tay của cô: “Cô ơi, cô mau vào đi, quần áo được bọn cháu lấy vào hết rồi.”
Vóc dáng của hai đứa nhỏ không cao.
Lúc nhìn thấy trời sắp mưa bèn một người cầm một cái ghế lấy một cái đệm thịt, đạp lên đệm thịt cứ như vậy lấy quần áo vào.
Chốt lại là cực kỳ mệt mỏi.
Vóc người Lôi Vân Bảo cao hơn so với Tiểu Thiết Đản, cho dù là như vậy thì lúc nhón chân lấy quần áo cũng suýt chút nữa treo cổ mình lên dây thép treo quần áo và bị treo cổ ngay tại chỗ rồi.
Đương nhiên những lời này Lôi Vân Bảo và Tiểu Thiết Đản sẽ không nói cho Khương Thư Lan biết.
Khương Thư Lan lập tức nói không nên lời.
Hai đứa trẻ này có lúc sẽ khiến bạn tức đến nỗi tăng huyết áp, nhưng mà lúc ngoan ngoãn thật sự khiến người ta đau lòng.
Khương Thư Lan giơ tay ra mỗi tay ôm một đứa: “Tiểu Thiết Đản và Tiểu Bảo hôm nay rất là ngoan, đáng để cỗ vũ.”
Sau đó cô chuyển chủ đề: “Nhưng mà các cháu phải biết là quần áo treo trên dây thép rất cao, các cháu lấy quần áo là một chuyện rất nguy hiểm có biết không?”
Tiểu Thiết Đản và Lôi Vân Bảo đầu tiên được khen rất là vui vẻ, nhưng vừa nghe câu nói tiếp theo lập tức sửng sốt.
Hai người ngoan ngoãn gật đầu: “Cô ơi, chúng cháu biết rồi ạ.”
Dừng một chút lại cẩn thận nhìn Khương Thư Lan nói: “Cô ơi, cô với dượng vẫn ổn chứ ạ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận