Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1413:

Trâu Dương ừ một tiếng, nhìn bóng dáng đối phương sắp rời khỏi, đột nhiên lại một lần nữa xác nhận nói: “Dì Thư Lan đăng ký vào trường học nào?”
Chuyện này, Trâu Dược Hoa cúi người xuống, anh ta nghe thấy giọng nói của chính mình đang rất mơ hồ: “Đại học Thanh Đại.”
Người kia làm anh ta cả đời đều xem thường phụ nữ trong nhà, lại đánh bại đứa con trai thiên tài của anh ta, trở thành Trạng Nguyên trong kỳ thi đại học, được trúng tuyển vào Đại học Thanh Đại.
Chuyện này đối với Trâu Dược Hoa mà nói, quả thực là so với việc con trai thi rớt, càng khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.
Chuyện này… Trâu Dương cũng trầm mặc theo, nó dụi nắm tay: “Con cũng sẽ thi đậu Đại học Thanh Đại.”
Lần này nó thi không được tốt, suy cho cùng cũng là thiếu cảnh giác, cảm thấy chính mình là thiên tài, không chăm chỉ ôn tập là một chuyện, hơn nữa Giang Mẫn Vân ở trong nhà, mỗi lần nhân lúc nó ôn tập đều tới quấy rối.
Dần dà, Trâu Dương cũng không thể chăm chỉ ôn tập nổi một lần.
Nghe lời con trai nói ra, lúc này đây, Trâu Dược Hoa không giống như lúc trước, phụ họa lời thề son sắt như vậy của đối phương.
Mà anh ta trầm mặc xuống: “Con nỗ lực là tốt.”
Nói xong liền xoay người rời đi.
Chuyện này làm cho sắc mặt của Trâu Dương có chút khó coi, nhìn bóng dáng cha nó rời đi, nó vô thức nói: “Có phải là cha không tin con không?”
Trâu Dược Hoa không trả lời.
Trâu Dương lại lẩm bầm lầu bầu: “Nếu cha cưới dì Thư Lan làm mẹ kế cho con, con khẳng định sẽ thi đậu.”
Lời này nói ra làm cho Trâu Dược Hoa từ lúc trọng sinh tới nay, lần đầu tiên sinh ra cảm giác hối hận.
Anh ta có phải thật sự không nên cưới Giang Mẫn Vân, mà từ bỏ Khương Thư Lan hay không?
Bằng không thì cuộc sống của anh ta không đến mức như thế.
Chỉ là hết thảy đều không có thuốc hối hận.
*
So với việc gà bay chó sủa ở nhà họ Trâu, cuộc sống đại học của Khương Thư Lan tương đối vui sướng.
Bạn cùng phòng đều không tồi, không có gì mâu thuẫn, đơn giản chỉ thống khổ một chút là, chương trình học ở trường học quá nhiều, quá bận rộn.
Dẫn tới việc cô cũng không có thời gian cho chính mình.
Khó khăn lắm mới chờ được đến hôm nay được nghỉ ngơi, cố ý trở về nhà một chuyến, hẹn gặp Khảm Nhi ở nhà.
Thậm chí, còn có một thời gian khá dài không thấy Khương Học Dân.
Chính là vì như thế, Khương Thư Lan sáng sớm liền từ Đại học Thanh Đại, thẳng đến ngõ Mạo Nhi.
Lúc đến đầu hẻm, liền mua bánh bao thịt cùng bánh quẩy ở trên sạp bên kia, cô uống không quen nước đậu xanh nhỏ, cho nên liền mua sữa đậu nành.
Chờ đến lúc cô về đến tứ hợp viện ở ngõ Mạo Nhi, Khảm Nhi đã dẫn Khương Học Dân chờ ở cửa.
Hai người đều có chung động tác ngồi xổm ở cửa, không ngừng gật đầu, hiển nhiên là đang ngủ gà ngủ gật.
Khương Thư Lan thở dài, đi lên chụp lấy bả vai bọn họ: “Đến từ khi nào thế?” Vừa hỏi vừa mở cửa ra.
Khảm Nhi đột nhiên bừng tỉnh: “Em đến lúc buổi sáng, khoảng hơn 6 giờ.”
Sau đó, nhìn về phía Khương Học Dân: “Anh Khương là lúc buổi sáng, hơn 5 giờ xe lửa đến thủ đô, anh ấy cũng không về nhà, em liền trực tiếp dẫn theo anh ấy tới tìm chị.”
Khương Học Dân hô một tiếng: “Cô.”
Thấy âm thanh người kia hô ra, cũng lớn hơn so với trước đây, mang theo vài phần đĩnh đạc, trưởng thành hơn.
Khương Thư Lan có chút vui mừng gật gật đầu, giơ tay đấm xuống bả vai của Khương Học Dân: “Gầy, nhưng mà nhìn người thì thấy không ít sức sống.”
Ít nhất hiện tại ngẩng cao đầu ưỡn ngực, mang theo vài phần tự tin, đây là thứ trước đây Khương Học Dân không có.
Khương Học Dân gãi gãi đầu, hòa tan vài phần khôn khéo, cậu ấy thấp giọng nói: “Đều đã tới cả rồi, sao lại có thể không học được một vài thứ gì đó chứ.”
Khương Thư Lan ừ một tiếng, mở cửa rồi dẫn bọn họ đi vào.
“Đã ăn gì chưa?”
Khảm Nhi lắc đầu: “Vẫn chưa, vốn dĩ có kế hoạch chờ chị dâu ở đây để đi ăn mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận