Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 603:

Không nghĩ tới có một ngày bác sĩ sẽ nói cho anh ta biết rằng anh ta không được.
Cu cậu của anh ta không được...
Nếu anh ta còn tiếp tục như vậy, cu cậu cũng sẽ bị phế.
Chuyện này làm sao có thể làm cho một gã đàn ông cao lớn như anh ta chấp nhận được chứ.
Việc này chẳng khác nào là sấm sét giữa trời quang.
Cha Khương nhìn một người đàn ông đã lớn như vậy còn khóc sướt mướt, thế là quá đủ rồi.
Ông đưa tay đẩy cánh tay của đoàn trưởng Na ra: "Tự nhiên kêu tôi là cha? Ai là cha cậu chứ?"
Ông cũng không muốn mình chỉ xem bệnh mà lại nhận thêm một chức vị thật lớn như thế kia.
"Gọi tôi là bác sĩ Khương."
"Bác sĩ Khương." Giọng điệu cực kỳ ấm ức, anh ta cũng không chê chuyện có thêm một người cha nữa. Thế mà cha Khương còn ghét bỏ anh ta.
Anh ta là một đoàn trưởng đó!
Cha Khương vuốt mi tâm: "Khóc cái gì mà khóc? Chỉ cần người không có việc gì, không chết, những chuyện này đều chẳng phải là chuyện nhỏ sao?"
"Cậu nghe tôi, trở về chia phòng ngủ, chuyện phòng the phải hoàn toàn kiêng kị, không cho phép dùng ngón tay để thỏa mãn, ngoan ngoãn kiên trì làm hòa thượng một thời gian cho tôi."
"Mặt khác, rượu hay thuốc lá cũng đều bỏ hết đi, bởi vì sẽ hại đến cu cậu của cậu. Nếu cậu còn tiếp tục hút thuốc uống rượu, buổi tối lại không ngủ được thì ngay cả Hoa Đà cũng không cứu được cu cậu của cậu đâu."
Đoàn trưởng Na nghe xong, liền tỏ vẻ nghiêm nghị: "Được được được."
Chẳng qua là anh ta mười mấy tuổi đã học hút thuốc, rõ là một kẻ nghiện hút thuốc.
Vì thế anh ta không khỏi thương lượng: "Chú nhìn xem cháu có thể loại bỏ việc cai thuốc không?"
Còn không chịu nghe cảnh cáo sao?
"Cậu cảm thấy cu cậu của cậu quan trọng hay là hút thuốc quan trọng hơn?"
Cái này... Là con người thì đều biết phải chọn cái nào tốt hơn rồi.
Tuy biết là vậy nhưng lúc làm mới cảm thấy khó khăn!
"Cháu sẽ cố hết sức." Người đoàn trưởng kia lầm bầm một tiếng: "Con rể chú cũng có cai được đâu!"
Tuy là tạm cai được rồi.
Cha Khương khinh thường: "Cu cậu của con rể tôi không có vấn đề, vẫn có thể làm cho con gái nhà tôi mang thai, cậu thì có thể à?"
Chết tâm! Đoàn trưởng Na ngay lập tức an tĩnh trở lại.
Muốn lầm bầm mà lầm bầm chẳng tốt được chữ nào. Trong lúc nhất thời, không biết là có nên đồng tình với chính mình hay không nữa.
"Được rồi, cậu đừng đưa đám nữa, về vấn đề này cũng không phải chuyện to tác gì, cậu cứ kị chuyện phòng the, cai thuốc cai rượu là được rồi. Ngoài ra đợi tối về tôi suy nghĩ toa thuốc cho cậu, chờ tôi xác định được thuốc rồi, về sau cậu chỉ cần cầm đơn thuốc qua tìm tiệm thuốc tốt nhất để người ta bốc thuốc cho cậu là được. Với lại cậu chú ý nói với bọn họ là cậu đã được bác sĩ kiểm tra qua, không thể cầm loại thuốc kém hơn một bậc, đừng hòng lừa gạt cậu là được."
Vấn đề thuốc đông y rất là phức tạp.

Nếu không có ai kiểm tra sợ là khi mua về rõ ràng nhìn thấy giống nhau như đúc, cùng một loại thuốc nhưng hiệu quả lại một trời một vực.
"Ra vậy, cảm ơn chú nhiều."
Quả thật, lúc đầu người đoàn trưởng Na còn định gọi một tiếng cha nuôi nhưng nghĩ đến việc cha Khương ghét bỏ dáng vẻ của anh ta nên anh ta cứ thế đem cha nuôi đổi thành chú.
Cha Khương khoát tay: "Không có gì, cậu ở bên này cứ trị cho tốt, ổn định thanh thản mà trị, tôi lại qua xem thử mạch của vợ cậu."
....
Trong phòng.
Miêu Hồng Vân và bà cụ kia quả thực chờ lâu đến mức có hơi khẩn trương.
Không ở yên một chỗ được mà cứ hướng mắt nhìn ra bên ngoài.
Khương Thư Lan an ủi chị ấy: "Chị dâu, chị đừng lo lắng quá, cha em nên em biết, nếu không nắm chắc thì ông ấy chắc chắn sẽ không mở miệng."
Dừng một chút, vì di chuyển sự chú ý của Miêu Hồng Vân mà cố ý nắm hạt thông đưa cho chị ta: "Nào, chị mau ăn hạt thông đi."
Ngay sau đó, bà cụ kia cũng được đưa tới một nắm hạt thông lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận