Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 673:

Tộc Lê bọn họ không có gì nhiều vào tháng bảy tám này, duy chỉ có hoa quả là nhiều nhất.
Chờ vào phòng, Lê Lệ Mai lập tức bưng lên một đĩa sứ đầy đủ hoa quả, đĩa sứ là loại tròn trịa, siêu to khổng lồ.
Nó được trang trí bởi chuối, vải thiều, xoài, ổi và thậm chí cả một chuỗi trái cây màu nâu vàng, tương tự như nho.
Khương Thư Lan chưa từng thấy qua, lực chú ý nhất thời bị dời đi, cô tò mò: “Đây là cái gì vậy?”
“Cái này à, đây là nho vàng, chị nếm thử xem, hai ngày nay vừa chín một chút, chua chua ngọt ngọt, chị à, nhất định chị sẽ thích.”
Khương Thư Lan cũng không khách khí, quả nhiên vào miệng giống như Lê Lệ Mai nói, thịt quả chua chua ngọt ngọt, chính là hạt thật lớn, cô phun ra nhìn một chút.
Các hạt màu nâu chiếm hơn một nửa trái cây.
Khương Thư Lan không vứt bậy hạt mà để lại trên bàn, trực tiếp nói: “Lệ Mai, chị tới tìm em, chính là vì hoa quả này mà đến.”
Lời này vừa nói, Lê Lệ Mai nhất thời kinh ngạc nhìn cô: “Chị, có chuyện gì vậy ạ?”
“Em không phải người ngoài nên chị cũng nói thẳng, cha mẹ chồng chị ở Tây Bắc bên kia, quanh năm không ăn được trái cây và rau quả, mang đến gánh nặng cực lớn cho thân thể bọn họ. Chị tới tìm em, chính là muốn hỏi em một chút, tộc Lê bên này trước kia có từng buôn bán qua hoa quả khô không? Hoặc bây giờ làm cũng được, có bao nhiêu, bọn chị thu bấy nhiêu.”
“Về vấn đề thủ tục mua bán, em yên tâm, chuyện này bọn chị sẽ giải quyết, sẽ không mang đến bất kỳ phiền phức nào cho tộc Lê.”
Mua bán tư nhân là không được phép.
Khương Thư Lan nghĩ, để cho các đơn vị mua bán với nhau, như vậy sẽ không phải là mua bán tư nhân.
Chỉ là thủ tục bên trong phải đi như thế nào, phải xem Chu Trung Phong sắp xếp xử lý với các bên ra sao.
Một khi tính hợp pháp của việc mua bán này được thông qua, điều đó có nghĩa là họ có thể thu mua toàn bộ một cách minh bạch và trung thực.
Lê Lệ Mai cả kinh, cô theo bản năng mà đứng lên, kéo cánh tay Khương Thư Lan.
“Chị à, chị đây là con giun trong bụng em phải không? Mấy ngày nay em một mực đi dạo sau núi, toàn bộ cây ăn quả của tộc Lê chúng em, trong khoảng thời gian này đều đã chín muồi, bắt đầu rơi xuống. Không chỉ vậy, tính toán thời gian, bão cũng sắp tới, mà bão vừa đến, cây ăn quả của chúng em coi như là phải hủy hết!”
Từ sau khi tiếp nhận tộc Lê, Lê Lệ Mai đã nghĩ đủ mọi cách.
Làm thế nào để cho tộc Lê trở nên giàu có?
Bởi vì khí hậu, họ trồng ngũ cốc ngược lại không phát triển tốt như trái cây.
Lương thực miễn cưỡng đủ ăn, cho nên Lê Lệ Mai liền chú ý đánh lên hoa quả.
Chỉ là hoa quả này làm sao có thể bán được?
Chính là cho dù muốn cung ứng cho phía quân đội tiêu thụ giúp, nhưng bọn họ không muốn, vì không cần thiết.
Khắp núi rừng này đều là cây ăn quả, bất kể là trẻ con, hay quân lính, muốn ăn thì chỉ cần lên núi hái là được.
Thậm chí, ven đường còn có cây xoài, cây dừa để hái.
Mọi người căn bản không thiếu hoa quả, có thể nói, hoa quả ở hải đảo mới là thứ rẻ nhất.
Khương Thư Lan vừa nghe đến đây, cũng nhịn không được mà vỗ tay: “Vậy hoa quả trong tộc các em có bán hay không? Chúng ta chỉ thu loại trái cây khô, nếu như có thể xử lý trong vòng nửa tháng, sau đó chúng ta thu hoạch trái cây, vậy là vừa kịp chuyển đi.”
Từ hải đảo gửi mấy thứ này đến Tây Bắc, ít nhất cũng phải nửa tháng, nếu như chậm thì phải đi một tháng.
Đương nhiên, nếu như Chu Trung Phong có thể liên lạc được xe lửa chuyên dụng, loại dùng để chở hàng, gần như ba bốn ngày là có thể đến rồi.
Tuy nhiên xác suất cho phương án sau là quá nhỏ.
Lê Lệ Mai gật đầu: “Bán thì bán, nhưng mà chị ơi, em không thể lừa chị, hoa quả này khắp núi rừng đều có, nếu chị tiêu tiền mua ở chỗ chúng em, thật sự là không có lời.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận