Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 555:

Cuối cùng anh cũng loại được từ phó kia, có thể khiến cho Thư Lan giống với Tiêu Ái Kính và Từ Mĩ Kiều rồi, có thể nói là cùng ngồi cùng ăn.
Quân đội chính là như vậy.
Chức vị của đàn ông còn có thể ảnh hưởng đến cả địa vị của mấy người vợ quân nhân nữa.
Chức vị thấp, đồng nghĩa với việc vợ mình không thể lên tiếng trong nhóm mấy người vợ quân nhân.
Chu Trung Phong không hy vọng vợ mình sẽ như vậy, anh không cần Khương Thư Lan được người khác ngưỡng mộ nhưng cũng không muốn cô bị người khác khinh miệt.
Cô chỉ cần im lặng mà ngồi một chỗ, những người khác đi qua sẽ không dám ngó lơ cô.
Khương Thư Lan hiểu được ý của Chu Trung Phong, cô thấp giọng nói: “Em biết rồi.”
Cô vẫn luôn hiểu được suy nghĩ của đối phương.
Tin tức Chu Trung Phong được thăng chức rất nhanh đã được truyền ra ngoài, tất cả mọi người trên hải đảo đều biết anh được thăng chức rồi.
Nhanh hơn chính là còn chính thức được đặc biệt sắp xếp trao công lao vào cùng ngày với hội ái hữu.
Chính là để tiết kiệm thời gian, khiến cho tất cả mọi người đều có thể tham gia được.
Vì vậy nên hội ái hữu cùng với ngày trao công lao đều được tổ chức vào cùng một ngày.
Tất cả các quân nhân trong quân đội đều vô cùng hào hứng.
Đây chính là sự náo nhiệt rất hiếm có.
Tất cả mọi người đều tập trung đứng trong đại sảnh của quân đội.
Người người ồ ạt đứng đó, đứng đầu là mấy quân nhân, phía sau còn có người nhà bọn họ.
Khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
Lúc này đây, ngoài những chiến sĩ đi tuần tra thì dường như tất cả mọi người đều đi tới đại sảnh để tham gia đại hội.
Hơn nữa, lần này được thăng chức cùng với khen ngợi không phải chỉ có Chu Trung Phong mà còn có rất nhiều người khác.
Nhưng Chu Trung Phong chính là người nổi bật nhất.
Đại hội bắt đầu lúc bảy giờ, mấy người nhà quân nhân như Khương Thư Lan đều đến đại sảnh từ sáu giờ.
Vì vậy căn tin liền đóng cửa sớm nửa tiếng so với bình thường, vì để cho mọi người đều có thể tham gia được đại hội.
Ở trên đại sảnh phải nói là rất trống, phía trước là một bục đứng cao ước chừng một mét năm, ở vị trí trần nhà còn đắp vải đỏ vuông trải xuống, phía dưới là một mảnh sân trống vô cùng rộng lớn.
Lan can ở ngoại sườn bên ngoài cửa, có đặt một chiếc loa to ngôi sao dính bụi, loa đang vù vù rung động, tựa như đang điều âm.
Thi thoảng còn có giọng nữ vang lên đứt quãng.
Khương Thư Lan là lần đầu tiên được tham gia hoạt động như vậy, cảm thấy rất mới lạ, cô cảm thấy bản thân giống như con cá mòi trong chum vậy, không ngọ nguậy nhìn đi đâu được.
Nhưng ở bên cạnh đã có hai tay già đời, một người là Miêu Hồng Vân, một người là Vương Thủy Hương, hai người bọn họ đều dặn dò Khương Thư Lan trước, kêu cô mang một chiếc ghế tới.
Đại sảnh có rất nhiều người, căn bản không có đủ ghế cho tất cả mọi người.
Hơn nữa hội nghị này sẽ diễn ra liên tục mấy giờ liền, đứng quá lâu chân sẽ rất đau, khi đó chiếc ghế bản thân mang theo sẽ phát huy được tác dụng.
Trường hợp này căn bản không thể dẫn đứa nhỏ theo được, sợ đứa nhỏ sẽ bị giẫm đạp mất.
Vương Thủy Hương với Miêu Hồng Vân, một người nắm tay phải của Khương Thư Lan, một người nắm tay trái của Khương Thư Lan.
Còn không quên quay đầu lại nhìn một cái, dặn dò cô: “Thư Lan, lúc này đừng để lạc mất nhau.”
Lúc này mà để lạc mất sẽ không tìm thấy người đâu nữa mất, chỉ có thể đợi tan hội rồi tìm kiếm nhau mà thôi.
Khương Thư Lan gật đầu, cô bị hai người làm cho có chút hồi hộp, bước chân đi theo sát bọn họ.
Khương Thư Lan phát hiện, Miêu Hồng Vân cùng với Vương Thủy Hương rất lợi hại, cô chỉ có thể ở đằng sau mà làm theo lời bọn họ.
Tuy rằng cô không đứng ở vị trí gần bục phát biểu nhất, nhưng chắc chắn đang được đứng ở vị trí rất đẹp.
“Được rồi!”
Vương Thủy Hương quay đầu lại nói, lúc này đây, cơ thể mập mạp của chị ấy đã đổ đầy mồ hôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận