Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 942:

“Lúc em đi xem mắt với anh ta lại bị người ta tính kế đổi biển số nhà, vậy nên em mới xem mắt được với Chu Trung Phong.”
Sao cảm thấy giống hệt như trong phim vậy.
Hồ Vịnh Mai mở to mắt nhìn: “Sau đó thì sao? Trâu Dược Hoa kia cũng không truy cứu gì sao?”
Khương Thư Lan cố ý nói như vậy vì muốn để cho Hồ Vịnh Mai đề phòng Trâu Dược Hoa: “Tình chàng ý thiếp, cũng ăn nhập với nhau mà thôi.”
“Người đàn ông này có lẽ cũng không phải người ra gì rồi.”
Khương Thư Lan thử hỏi: “Chị Hồ, nếu như người đàn ông đó theo đuổi chị thì chị có đồng ý không?”
Hồ Vịnh Mai lúc này mở lớn mắt mà nói: “Chị đâu có bị mù, chị phải chấp nhận người đàn ông ở trong đống rác đó làm gì chứ.”
Lời này khiến cho Khương Thư Lan thở dài nhẹ nhõm một hơi từ tận đáy lòng, cô vẫn luôn cảm thấy Trâu Dương cùng với Trâu Dược Hoa không hề tốt lành gì, hơn nữa dựa theo tính tình luôn lợi dụng người khác để chuốc lời về thân của bọn họ.
Lúc trước hai cha con bọn họ cố ý xuất hiện trước mặt Hồ Vịnh Mai.
Sợ là đã có ý định gì đó rồi.
Đương nhiên những chuyện này là do một mình Khương Thư Lan đoán mà thôi, cụ thể có phải hay không thì cô vốn không thể nói được.
Nhưng tím lại cứ để cho Hồ Vịnh Mai đề phòng là được rồi.
Thấy Hồ Vịnh Mai chán ghét Trâu Dược Hoa như vậy, lúc này cô mới coi như yên tâm được, một người vừa giỏi vừa tốt như Hồ Vịnh Mai, quả thực Trâu Dược Hoa không hề xứng để có được.
Bữa cơm hôm nay coi như diễn ra vô cùng êm đềm.
Những việc ở trong văn phòng chưa bổ sung hết thì trên bàn cơm đã nói hết được rồi.
Vậy mà lại có thể ký hợp đồng dài hạn cùng với nhà máy cán thép, hợp đồng này dài tới tận mười năm.
Có thể nói đây chính là số tiền lớn không thể đếm xuể.
Đợi đến khi ra khỏi căn tin rồi, xưởng trưởng Hứa cùng với Chu Trung Phong đều rất có tâm ý nói chuyện với nhau, đối phương vô cùng thích người trẻ tuổi như Chu Trung Phong.
Thậm chí còn đích thân tiễn bọn họ ra bên ngoài.
Xưởng trưởng Hứa vỗ vai Chu Trung Phong: “Trung Phong à, sau này khi cậu quay lại thủ đô cứ tới tìm chú Hứa này nhé, chú Hứa của cậu không thích cái gì mà chỉ thích nói chuyện với cậu thôi đó.”
Nói chuyện với Chu Trung Phong thực sự rất thoải mái!
Dù nói về đề tài gì đi chăng nữa thì đối phương vẫn có thể tiếp chuyện được.
Loại cảm giác nói chuyện phiếm này, có lẽ chỉ có người trong cuộc là hiểu rõ nhất.
Sắc mặt Chu Trung Phong không thay đổi mà vâng một tiếng.
Lúc đi khỏi đó rồi, Khương Thư Lan liền nói nhỏ với anh: “Không phải anh không thích nhất là việc xã giao qua lại như vậy sao?”
Cô biết rõ tính tình của Chu Trung Phong, rất lạnh lùng, hơn nữa sinh ra trong điều kiện tốt, anh từ trước đến giờ chưa từng phải cầu xin ai, điều này cũng dẫn đến việc anh luôn nói chuyện rất thẳng thắn.
Kỳ thật, nói thẳng ra thì tính tình của Chu Trung Phong cũng không được dễ mến cho lắm.
Đáy mắt Chu Trung Phong như sâu lại, anh vừa giúp cho Khương Thư Lan lên xe, vừa thấp giọng nói: “Để một mình em làm thì rất vất vả.”
Chuyện làm ăn với cả nhà máy cán thép đều do cô một mình lo liệu.
Hiện tại Thư Lan vẫn trong thời kỳ cho con bú, còn phải cho con uống sữa, còn phải chăm con.
Nếu như chuyện nhỏ xíu như vậy mà anh cũng không giải quyết giúp được, vậy thì người làm chồng như anh quả thực quá thất bại rồi.
Khương Thư Lan nghe xong lời này liền có cảm giác vui mừng, như thể đứa con của mình còn đang không hiểu chuyện bỗng chốc trở nên trưởng thành vậy.
Cô cảm thấy chuyến đi đến đây thực sự rất đáng giá, đến cả trên đường về nhà cũng nhịn không được mà hát một bài.
“Vui đến vậy sao?”
Chu Trung Phong bế An An ở trong lòng, An An đã ngủ rồi, hàng lông mi dài, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn, nhìn qua giống như tiểu thiên sứ vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận