Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1441:

Trâu Mỹ nhíu mày, theo bản năng mà nhìn về phía Trâu Dương, người mà con bé tin tưởng nhất.
Trâu Dương bấy giờ cũng không dễ nhìn chút nào, khóe miệng cậu ta còn đổ máu: “Tiểu Mỹ, bà ấy chính là mẹ ruột của chúng ta, là mẹ ruột của chúng ta.”
Nghe được lời này, Trâu Mỹ trực tiếp phủ nhận luôn: “Không, cô ta không phải.”
“Em không có mẹ.”
Nói xong lời này, con bé lập tức nhấc cặp sách lên, vọt vào trong phòng ngủ, đóng cửa lại phịch một tiếng, ngăn cách bọn họ ở bên ngoài.
Lúc này, nước mắt Kiều Lệ Na đã rơi xuống rồi: “Tiểu Mỹ không nhận ra em.”
Lúc ý thức được chuyện này, Kiều Lệ Na cảm thấy thương tâm vô cùng.
“Sẽ không có chuyện đó đâu.” Trâu Dược Hoa vội giải thích: “Tiểu Mỹ chỉ là nhất thời chưa chấp nhận được thôi, chờ anh cùng Dương Dương giải thích rõ với con bé rồi, con bé chắc chắn sẽ chấp nhận em thôi.”
“Thật sao?”
Hốc mắt Kiều Lệ Na đỏ lên nhìn chằm chằm về phía Trâu Dược Hoa, thoạt nhìn trông vô cùng điềm đạm dễ nhìn.
Cô ta xuất ngoại đã mười mấy năm nay rồi, bởi vì năm đó rời đi đã cầm hết tài sản ở trong nhà nên có thể yên ổn tiêu sài hết tiền trong một thời gian, nhưng cô ta sinh ra vốn là tiểu thư tiêu tiền không biết tiết chế là gì, hơn nữa còn phải nuôi con nữa.
Vậy nên số tiền đó sắp bị cô ta tiêu hết sạch rồi.
Vốn dĩ cô ta còn đang định cầm ba nghìn tệ còn lại để đi gây dựng sự nghiệp nhưng lại vô tình nhớ lại được một chuyện ở kiếp trước, tuy rằng không quá nhiều nhưng cũng đủ để khiến cô ta nhận ra được một điều.
Chồng cũ của cô ta, cũng chính là Trâu Dược Hoa tương lai sẽ trở thành thủ phủ.
Nếu đã như vậy rồi thì cô ta còn phải vất vả gây dựng sự nghiệp làm gì?
Chi bằng trực tiếp quay về tìm đối phương hưởng cuộc sống sung sướng là được rồi.
Chỉ là điều khiến cho Kiều Lệ Na ngạc nhiên là, gia cảnh của Trâu Dược Hoa trong mơ của cô ta là nhà còn có máy bay tư nhân, có vệ sĩ đi theo, biệt thự lớn, còn có vô số quản gia người giúp việc.
Còn bây giờ thì chỉ có một gian nhà hai phòng.
Điều này khiến cho Kiều Lệ Na từ nước ngoài quay về có chút không tin được.
Vậy nên lúc này mới yếu thế mà muốn tìm hiểu mọi chuyện như vậy.
Tâm tư của Trâu Dược Hoa ở bên cạnh không khỏi lay động, nhiều năm trôi qua như vậy rồi, dù con trai bọn họ đã hơn hai mươi tuổi rồi, Lệ Na vẫn xinh đẹp như vậy khiến cho tâm tư tưởng như đã chết của Trâu Dược Hoa bổng trở nên linh hoạt.
Anh ta gật đầu an ủi cô ta: “Tiểu Mỹ rất nghe lời, con bé rất nhanh sẽ gọi em là mẹ mà thôi.”
Trâu Dương ở bên cạnh tuy rằng không nói gì nhưng lúc cầm khăn để lau vết máu trên miệng cũng im lặng mà gật đầu.
Đây là người em gái mà một tay cậu ta nuôi nấng vậy nên cậu ta hiểu rất rõ.
Điều này khiến cho Kiều Lệ Na thoáng yên tâm, cô ta muốn tìm một chiếc ghế dựa sạch sẽ để ngồi xuống nhưng chợt phát hiện ghế nào cũng đều bẩn hết rồi.
Điều này khiến cho Kiều Lệ Na khẽ nhíu mày, cô ta ở nước ngoài mấy năm nay đã quen với việc sạch sẽ rồi.
Đành tạm thời ngưng ý định ngồi xuống.
Cô ta hỏi: “Người vừa mới chạy ra khỏi cửa kia chính là Khương Thư Lan đúng không?”
Ở trong mơ, cô ta biết được Trâu Dược Hoa có cưới một người tên là Khương Thư Lan, đối phương chỉ là con nhà nông, Kiều Lệ Na căn bản không quan tâm gì đến đối phương.
Nhưng điều khiến cô ta ngạc nhiên là Khương Thư Lan trong mơ của cô ta vô cùng dịu hiền, chứ không có như vừa rồi.
Còn ghê gớm hơn cả cọp mẹ, nghĩ đến ba cái tát vừa rồi của “Khương Thư Lan”, còn không thừa cái nào, điều này khiến cho Kiều Lệ Na có chút kinh hãi.
Chỉ là câu hỏi này khiến cho căn phòng vốn đang yên lặng giờ lại càng yên lặng hơn.
“Sao vậy? Khương Thư Lan ghê gớm đến như vậy sao, khiến cho mọi người sợ hãi cô ta đến như vậy.”
Đối phương càng ương ngạnh thì lại càng tốt, như vậy mới có thể cho thấy cô ta vẫn tốt hơn.
“Không phải, đó không phải là Khương Thư Lan.”
Nghe được lời này, Kiều Lệ Na có chút chấn kinh: “Cô ta không phải là Khương Thư Lan thì là ai chứ?”
“Lệ Na.”
Trâu Dược Hoa nhìn thoáng ra ngoài cửa, sau khi đuổi hết mọi người đi rồi, lúc này mới đóng cửa lại.
Lúc này mới nghiêm túc mà nói với Kiều Lệ Na: “Em cũng là được sống lại sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận