Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1358:

Khương Thư Lan chỉ nghĩ quẫn muốn tìm một cái lỗ chui xuống, còn Chu Trung Phong sắc mặt bất biến, gắp một cái chân gà ác đưa cho Khương Thư Lan: "Tối qua em vất vả rồi, bồi bổ thân thể nhiều một chút."
Nói xong câu này, Nháo Nháo đang ngồi trên ghế ăn cơm, dính đầy cơm trên mặt, ngây thơ hỏi: "Mẹ, tối qua mẹ xuống đất để làm việc ạ?"
Sau khi đến Đông Bắc, Nháo Nháo mới biết được hoá ra xuống đất làm việc lại vất vả như thế.
Nhìn nhóm bác Cả của bé là đủ biết, ngày nào cũng mệt lả người.
Cho nên ở trong mắt Nháo Nháo không có chuyện nào vất vả hơn là xuống đất làm việc.
Khương Thư Lan nghe thấy vấn đề này chỉ thiếu điều té xỉu, Chu Trung Phong nãy giờ mặt không đổi sắc cũng không nhịn được mà nói: "Đúng vậy, mẹ con xuống đất làm việc, con nhìn thấy miếng đất bên ngoài đó không? Do mẹ con xới đất cả đêm mới có đấy."
Thật ra không phải thế, mà do sáng hôm nay lúc anh tập thể dục đã nhân tiện nhổ hết số đậu que kia rồi xới đất lên, chuẩn bị trồng một thứ khác.
Nghe anh nói xong, Nháo Nháo có chút đau lòng cho Khương Thư Lan, vội vàng gắp miếng trứng duy nhất trong bát mì của mình, run rẩy đặt vào trong bát Khương Thư Lan, rất nhiều lần đều suýt rớt.
Cũng may hữu kinh vô hiểm, cuối cùng vẫn gắp được trứng qua.
"Mẹ ơi, mẹ vất vả quá, ăn thêm để bồi bổ sức khoẻ nha mẹ."
Khương Thư Lan: "..."
Ba người ông nội Chu, bà nội Chu và cả dì Lý đều mừng rỡ trêu chọc.
Chỉ có Chu Trung Phong vẫn mặt không đổi sắc, anh nói: "Mẹ con không đói đâu, để cha ăn giùm mẹ con."
Vì thế, miếng trứng vừa mới đặt vào bát của Khương Thư Lan, còn chưa kịp nóng đã bị Chu Trung Phong gắp đi rồi ăn hết sạch.
Nháo Nháo nhìn vào bát, rồi lại nhìn Chu Trung Phong, oà lên bật khóc: "Cha xấu quá!"
"Trứng là để cho mẹ mà!"
Rồi không biết cơm của ai lại bị phụt ra ngoài.
Ngay cả bả vai của Chu Trung Phong cũng rung lắc theo.
Khương Thư Lan thật sự ăn không vô nữa, chỉ cảm thấy hương vị của bữa cơm này cũng thay đổi.
Cô buông bát xuống, đi qua ôm Nháo Nháo đang gào khóc dúi vào lòng Chu Trung Phong: "Anh tự mà dỗ."
Chu Trung Phong ừ một tiếng, cũng không ăn nữa mà ôm Nháo Nháo ra khỏi nhà: "Đi thôi, đi rèn luyện chung với cha."
Câu nói này khiến tiếng khóc đột nhiên im bặt.
Cha huấn luyện vất vả lắm.
Nháo Nháo và An An đều được huấn luyện một khoảng thời gian, sau đó thật sự không làm nổi nữa nên bỏ cuộc.
Nhưng ngàn vạn lần không ngờ tới người cha ma quỷ của các bé lại bắt đầu.
Nháo Nháo không khỏi đảo mắt cầu cứu em trai mình, An An vẫn đang bình tĩnh ăn trứng, nhìn động tác đó vô cùng nhẹ nhàng.
"Cha ơi, hôm qua anh cả nằm mơ luôn gọi cha đó."
Một câu này làm Chu Trung Phong chần chờ, rốt cuộc cũng mềm lòng.
Nhìn đứa con trai trắng nõn như cục bột của mình, anh trở nên do dự.
Nháo Nháo kế bên không ngừng cố gắng, liều mạng giao lưu ánh mắt với bà nội Chu, tỏ vẻ đáng thương vô cùng cầu cứu: "Bà cố."
Bà nội Chu vừa định lên tiếng. Lòng chần chờ ấy của Chu Trung Phong lại tức khắc kiên định, đứa nhỏ này ở nhà vô pháp vô thiên, ai trong nhà cũng chiều bé.
Nếu cứ tiếp tục như thế thì nó sẽ thật sự trở nên vô pháp vô thiên mất.
"Hôm nay nhờ ai cũng không được, cần thiết phải huấn luyện."
Dừng một chút, anh nhìn về phía An An: "An An cũng theo luôn."
An An thở dài, lau miệng, cam chịu nhảy xuống ghế rồi nói với Nháo Nháo: "Anh cả, lần sau thông minh lên một chút được không ạ?"
Cầu cứu cậu bé là đủ rồi, sao lại phải cầu cứu luôn bà cố?
Đây không phải sử dụng nhiều lực lượng rồi hoá thành số âm hay sao?
Nháo Nháo khóc bù lu bù loa, An An bị Chu Trung Phong kẹp dưới cánh tay bèn xua tay: "Có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu."
Nói xong, cậu bé giơ cổ của mình ra.
Chu Trung Phong: "?"
"Cha, xách con đi."
Chu Trung Phong: "..."
*
Khương Thư Lan nghỉ liên tiếp hai ngày rồi mới đến văn phòng của sĩ quan hậu cần, lôi ra toàn bộ công việc dồn lại trong một tháng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận