Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 480:

Lúc này cả hai bên đang đấu tranh tâm lý, ai lên tiếng trước thì sẽ chịu thiệt thòi trước, chờ cho đối phương đồng ý với điều kiện của mình.
Cuối cùng thì tộc trưởng Lê đợi không nổi nữa, Chu Trung Phong thì vẫn hoàn toàn có thể bình tĩnh mà tiếp tục chờ đợi được.
Tộc trưởng Lê cuối cùng cũng mở miệng: "Tôi biết là mấy người muốn có rừng cao su."
Chu Trung Phong lắc đầu: "Không phải là chúng tôi muốn, cho dù là rừng cao su được tiếp quản bởi quân đội thì nó vẫn thuộc về nhân dân, chúng tôi sẽ không lấy đi bất kỳ thứ gì từ tay của nhân dân hết."
Quân đội từ đầu đến cuối đều chưa muốn lấy đi một xu một cắc của nhân dân.
Tộc trưởng Lê cười nói: "Lời này cậu nói với tôi cũng không có tác dụng gì đâu, phải nghe lời của người trong tộc chúng tôi nói thì mới được."
Trong mắt của tộc trưởng Lê, quân đội chỉ muốn cướp đi rừng cao su của bọn họ mà thôi, cướp đi con đường làm ăn sinh sống duy nhất của bọn họ.
Chu Trung Phong: "Thời gian sẽ chứng minh tất cả."
Anh không phản bác, chỉ dùng sự thật để nói.
Tộc trưởng Lê cười không nói gì, qua một hồi lâu ông ta mới nói tiếp: "Mấy người muốn có được rừng cao su, muốn người già trẻ nhỏ lui ra khỏi rừng cao su đúng không?"
Đương nhiên là vậy rồi.
Nhưng mấy người Chu Trung Phong không ai nói gì hết.
Đương nhiên là bọn họ muốn như vậy, nhưng đâu thể biểu hiện rõ ràng ra bên ngoài được có đúng không?
Tộc trưởng Lê cảm giác như nắm một nắm bông trong tay, nói cái gì bên kia cũng không trả lời, lúc này không khỏi cảm thấy khó chịu.
Ông ta hít sâu vào một hơi, nói thẳng: "Muốn có được rừng cao su, muốn trẻ em và người già lui ra khỏi rừng cao su, có đúng vậy không?”
Ngay lúc này đây mấy người Chu Trung Phong đều đồng loạt nhìn về phía tộc trưởng Lê, ánh mắt có chút sáng lên.
Tộc trưởng Lê vừa nhìn đã biết là có tác dụng rồi, ông ta tiếp tục nói: "Tôi chỉ có một điều kiện, chỉ cần đồng ý điều kiện của tôi, tất cả người già trẻ em sẽ rời khỏi đây trong hôm nay, không những rời khỏi đó mà tôi cũng có thể giúp đỡ mấy người."
"Điều kiện là gì?"
"Phó đoàn Chu, cưới con gái Lê Lệ Mai của tôi."
Lời này thốt ra, cả căn phòng lập tức trở nên im lặng.
Không ai ngờ được rằng tộc trưởng Lê sẽ ra một điều kiện như vậy.
Mọi người đều vô thức mà nhìn về phía Chu Trung Phong, ngay khi nhìn thấy khuôn mặt điển trai của anh, bọn họ đều chỉ có một suy nghĩ.
Ai nói hồng nhan là hoạ thuỷ chứ? Nam nhan còn hoạ thuỷ hơn.
Còn Răng Nanh cùng với Lão Lục lúc này đây còn ngạc nhiên hơn, cái gì chứ?
Không phải tộc trưởng Lê nói sẽ gả Lệ Mai cho một trong hai người bọn họ sao?
Chu Trung Phong là người đầu tiên phản ứng lại được với điều kiện kia, sắc mặt anh lạnh đi, giọng nói cũng vô cùng lạnh lùng: "Tộc trưởng Lê, tôi có vợ rồi."
Chỉ vài chữ này thôi cũng đủ để cho thấy thái độ của anh rồi.
Tộc trưởng Lê: "Tôi biết."
Ông ta đứng dậy, định đi tới vỗ vai Chu Trung Phong nhưng bị anh né tránh.
Ông ta cũng không giận dữ, hùng hồn mà nói: "Đàn ông đa thê là chuyện bình thường, phó đoàn Chu, Lệ Mai nhà tôi là viên ngọc quý trong tay tôi, là niềm tự hào của tôi, cậu cưới con bé về, đồng nghĩa với việc cưới được cả một dòng tộc về rồi, mà khi cậu ở trong quân đội, cả tộc chúng tôi sẽ là hậu phương vững chắc cho cậu, phó đoàn Chu, so với người vợ từ bên ngoài tới không có chút nền tảng nào hiện tại của cậu, viên ngọc quý của tộc họ Lê chúng tôi mới chính là người phù hợp với cậu....."
Không thể không nói, tộc trưởng Lê rất hiểu đường lối tạo nên quyền lực.
Ông ta đã thể hiện được những tham vọng cùng với khát khao của mình một cách trọn vẹn nhất.
Bất kỳ người đàn ông nào ham muốn quyền lực hay muốn tiến xa hơn trong sự nghiệp đều không thể từ chối được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận