Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 429:

Lời này vừa được nói ra, Khương Thư Lan bất giác ngẩng đầu nhìn cậu ấy.
Cô chưa bao giờ nói những lời như vậy.
“Tôi nói đúng rồi phải không?”
Sĩ quan hậu cần cười tủm tỉm: “Lúc cô được đề nghị cấp biên chế, tôi nhìn hồ sơ cá nhân của cô, trình độ văn hóa là tốt nghiệp cao trung, cô còn có thể làm thủ khoa thi vào đại học, người như cô lại loay hoay ở nhà bếp chúng tôi, cô cảm thấy có khả năng không?”
Ở cùng một đám bác gái không biết chữ nghĩa, mỗi ngày cười hi hi ha ha, nghĩ lại cũng thấy không quá có khả năng.
Khương Thư Lan sờ sờ mũi, mặt mày mang theo ý cười: “Sĩ quan hậu cần thật cao minh.”
Cô giơ ngón cái lên, làm ra vẻ nịnh nọt.
“Thực ra, tôi tới làm việc ở nhà ăn, thứ nhất là không muốn mỗi ngày đều ở nhà, thứ hai là vì tôi muốn học anh và Tiểu Lưu cách làm món ăn miền Nam.”
Cô là người miền Bắc, có rất nhiều đồ ăn miền Nam mà cô không biết làm.
Nhất là những loại hải sản, cô không thể làm được.
Cô ở hải đảo, mà không biết cách xử lý hải sản, đây là một tổn thất lớn đối với cô.
Khương Thư Lan cũng từng nghĩ sẽ học từ Miêu Hồng Vân và Vương Thủy Hương, nhưng bọn họ làm tới làm lui chỉ có hai loại, đó là xào và hấp.
Khương Thư Lan ăn đủ rồi, cô muốn đổi cách nấu khác.
“Cô lại là một người thành thật.”
Sĩ quan hậu cần đứng lên, cười cười: “Vậy tôi cũng nói thẳng, trong lúc cô giữ chức vị này, chỉ cần cô làm tốt công việc của mình, tôi và Tiểu Lưu sẽ không giấu diếm gì hết, bất cứ món ăn nào ở miền Nam, chúng tôi đều sẽ dạy cho cô.”
Khương Thư Lan gật đầu, cô vươn tay: “Thành giao.”
Sĩ quan hậu cần cụp mắt, cậu ấy nhìn bàn tay trắng nõn tinh tế của cô, không khỏi cảm thán: “Tiểu Khương à, đôi tay này của cô, sao có thể để làm việc được.”
Mười ngón tay nhỏ dài, tinh tế như ngọc, không có một tí vết chai mỏng nào.
Tay này của Tiểu Khương, e rằng trước khi gả đi, cô cũng chưa từng trải qua nhiều thứ.
Khương Thư Lan cười cười không trả lời.
“Được rồi, bên nhà ăn cũng không có việc gì nặng, cái này cô cứ yên tâm, những việc nặng đã có bọn đàn ông Tiểu Lưu làm rồi.”
“Nếu không được, đến lúc đó tôi gọi người đàn ông của cô tới, để cậu ta làm mấy việc nặng.”
Nghe vậy, Khương Thư Lan có hơi ngượng ngùng.
Sĩ quan hậu cần nói tới chính sự.
“Sau khi cô có biên chế, thời gian đi làm của cô cũng sẽ được sửa lại, buổi sáng cô không có tới làm công tạm thời nữa. Cô chỉ cần quản lí tốt chuyện trong bếp là được rồi.”
“Để tôi nói cô nghe, nhà ăn ăn cơm lúc 6 giờ 15 phút, thì 5 giờ cô tới cũng không có vấn đề gì, khoảng 7 giờ là có thể tan làm, buổi trưa bắt đầu lúc 10 giờ rưỡi, 1 giờ rưỡi có thể tan làm, buổi chiều 4 giờ rưỡi bắt đầu làm, 6 giờ rưỡi tan làm, cô nhớ kỹ hết chưa?”
Cơm bên nhà ăn này đều là cơm chiến đấu, nói như vậy có nghĩa là các chiến sĩ chỉ có nửa giờ để ăn cơm.
Sĩ quan hậu cần kéo dài thời gian tan làm, vì sợ rằng huấn luyện dã ngoại sẽ được lùi lại, đến lúc đó bọn họ có thể cố hết sức để chiếu cố mọi người.
Khương Thư Lan ghi chép kỹ càng, cô phát hiện khi đi làm ở nhà ăn, thời gian rất linh hoạt, cô có khá nhiều thời gian ở nhà, thậm chí cô có thể dành thời gian để đi biển bắt hải sản với nhóm chị dâu Thủy Hương.
Bởi vì đi biển bắt hải sản cũng cần phải đi vào khoảng thời gian nhất định.
“Nhớ kỹ rồi ạ.” Khương Thư Lan hỏi: “Vậy ngày nghỉ thế nào ạ?”
“Một tháng nghỉ bốn ngày.”
Khương Thư Lan không khỏi trố mắt: “Có biên chế thật đúng là tốt.”
Trước đó cô làm công tạm thời, liên tục hai mươi ngày, một ngày nghỉ cũng không có.
Lần này có biên chế, ngày nghỉ lập tức tăng lên thành bốn ngày.
“Nếu không thì sao những người bên trong nhà ăn đều muốn có biên chế chứ?” Chỉ là biên chế của quân đội, sao có thể lấy dễ dàng như vậy được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận