Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 792:

Cô quá mệt mỏi, sinh em bé thật sự quá mệt mỏi.
Cô ngủ rồi, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Tiểu Thiết Đản và Lôi Vân Bảo vẫn luôn không dám phát ra tiếng, lúc này bọn họ khẽ gọi: “Cô ơi!”
Tiếng gọi giống như muỗi, bọn họ không dám dùng sức. Nhưng mà mẹ Khương lại thở phào một hơi.
Bọn họ để Chu Trung Phong ở lại phòng bệnh chăm sóc Thư Lan, bà và cha Khương bế hai đứa bé cũng trở nên do dự, vốn dĩ bọn họ muốn cho hai đứa nhỏ bú chút sữa mẹ.
Nhưng nhìn khuôn mặt mệt mỏi kia của Thư Lan, hai người lại đau lòng.
Sự đau lòng con gái vượt qua cả hai đứa bé.
Một lúc lâu sau, mẹ Khương nhỏ giọng nói: “Mẹ bế hai đứa nhỏ sang cách vách cho chúng uống sữa bột, con chăm sóc Thư Lan đi.”
Chu Trung Phong vâng một tiếng, đầu cũng không quay lại.
Anh không quay đầu lại…
Mẹ Khương nhìn dáng vẻ này của anh, bà thở dài, sau đó bà đi sang cách vách với cha Khương, để đứa bé lên giường, rồi lo lắng hỏi: “Ông nhà này, ông nói xem có phải Trung Phong không thích hai đứa bé này không?”
Ngoại trừ lúc đầu anh miễn cưỡng ôm hai đứa bé một lần thì sau đó anh không ôm nữa.
Cha Khương hiểu tâm trạng này của anh.
Cha Khương thuần thục lấy ra một hộp sữa bột, sau đó lấy bình sữa ra, một bên múc sữa, một bên nói: “Không phải không thích.”
“Là do…”
Ông dừng lại, ông nhớ tới tâm trạng khi mình bế thằng tư, ông hỏi ngược lại: “Bà cảm thấy năm đó lúc thằng tư được sinh ra, khi bế nó tôi có phản ứng gì?”
Mẹ Khương tất nhiên nhớ rồi!
Bà lập tức khinh bỉ: “Ghét bỏ, lúc đó ông vừa nghe có trái ớt, đến ngay cả ôm mà ông cũng không thèm ôm!”
“Đúng vậy, năm đó tôi muốn con gái tới phát điên, bà cảm thấy Chu Trung Phong có muốn hay không?”
Lúc trước mỗi lần Trung Phong đi ra ngoài, anh sẽ mang về từ Dương Thành những vật dụng thịnh hành một thời, cái gì mà vải bông, giày đầu hổ, sữa bột các thứ!
Còn có hồng da gân, kẹp con bướm!
Đó đều là chuẩn bị cho con gái mềm mại thơm tho.
Kết quả thế nào!?
Thư Lan sinh ra hai bé trai, không phải Trung Phong không thích, mà là kỳ vọng của anh bị hạ thấp.
Sự đột ngột này, đổi lại là người khác thì ai có thể chấp nhận được chứ?
Mẹ Khương vừa nghe đạo lý này, bà buồn bực: “Chúng ta hiếm lạ con gái, bởi vì trước đó chúng ta đã sinh bốn đứa con trai, còn Trung Phong một đứa con trai cũng không có, chẳng phải nó nên hiếm lạ con trai sao?”
Bà cũng xem như quen thuộc những người trên hải đảo này.
Mỗi nhà đều liều mạng sinh con trai, nếu sinh con gái, bọn họ đều cảm thấy không ngóc đầu lên được.
Cha Khương lắc đầu: “Cái này tôi làm sao biết được?”
Sau đó, ông ấy suy đoán lung tung: “Có thể là do nhìn thấy con gái sẽ giống như nhìn thấy Thư Lan!”
Trung Phong tốt với Thư Lan như thế nào, bọn họ đều xem trong mắt.
Cha Khương đâu ngờ rằng, ông ấy thuận miệng nói một câu, vậy mà lại thật sự đoán trúng tâm tư của Chu Trung Phong.
Anh muốn con gái, đó là do anh có thể nhìn thấy bóng dáng Thư Lan trên người con gái, đây gọi là yêu ai yêu cả đường đi.
Nếu như là con trai, chẳng phải nó sẽ giống anh sao?
Hoặc là giống người ông nội xấu tính kia.
Đây không khác nào muốn người ta chết mà.
Sau khi đút hai đứa bé uống sữa xong, cha Khương để cho mẹ Khương về nhà nấu canh móng heo hầm đậu phộng, bây giờ hai đứa bé uống sữa xong cũng đã là giữa trưa, đợi đến bữa sữa tối là bà đã đến.
Dù sao buổi sáng đút sữa bột cũng không có việc gì.
Nhưng mà, mẹ Khương vừa đi, cha Khương liền bị làm khó khi một mình ôm hai đứa nhỏ.
Người làm cha như Chu Trung Phong kia, anh hoàn toàn trông lo Thư Lan, vốn dĩ trong mắt không có con cái.
Người cha này cũng thật là.
Mãi đến hơn 3 giờ chiều, mẹ Khương mang theo cà mên, bên trong là móng heo hầm đậu phộng.
Mẹ Khương vốn muốn đút Thư Lan, nhưng Chu Trung Phong đã giành làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận