Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 767:

Dù sao về nhà rồi ăn là ăn hay trên đường ăn thì cũng đều là ăn.
Còn không bằng ăn trước luôn cho nhanh.
Chu Trung Phong trầm mặc, giúp Đường Mẫn Hoa nhảy xuống trước, thấp giọng hỏi: “Vậy mẹ của con thích ăn cái gì?”
Kỳ thật trong lòng anh không khỏi nói không nên lời, hình tượng cha mẹ trong lòng của anh vẫn luôn là cha mẹ vô cùng thanh cao, cha thì phong độ, mẹ thì hiện đại xinh đẹp.
Lúc bọn họ còn trẻ, bọn họ còn được ăn cơm tây, biết uống rượu vang đỏ, biết đọc sách vẽ tranh, còn biết rửa tay trước khi ăn cơm, đồ không sạch sẽ thì sẽ không ăn.
Nhưng mà tất cả mọi chuyện đều đổ vỡ trong hôm nay.
Hóa ra bọn họ còn có thể ăn như hổ đói ở trên xe, liệu khi ở nơi công tác làm việc cũng sẽ ăn như hổ đói giống vậy không?
Chu Trung Phong quả thực không biết được, rốt cuộc thì hoàn cảnh công việc phải như thế nào mới có thể khiến con người ta vứt bỏ hết đi được thói quen của ngày trước như vậy.
Chỉ cần quan tâm tới một điều duy nhất thôi, đó chính là lấp đầy cái bụng của mình.
Đối mặt với câu hỏi của con trai, Chu Nghĩa Khôn cũng phải im lặng, sau một hồi lâu mới đưa ra câu trả lời: “Mẹ con cái gì cũng thích ăn hết.”
Tật xấu là hay kén ăn cũng đã sớm điều trị được rồi.
Trước kia Đường Mẫn Hoa nổi tiếng là kén ăn, cũng không thích ăn rau cần, nhưng dưới tình cảnh mãi không được thấy màu xanh biếc của rau cỏ như vậy, Chu Nghĩa Khôn liền biết, nếu như rau thơm với rau cần mà xuất hiện thì chắc chắn Đường Mẫn Hoa cũng sẽ ăn được.
Vậy nên làm gì còn có chuyện kén ăn nữa, chỉ là lựa chọn do hoàn cảnh của cuộc sống hiện tại mang đến cho bọn họ mà thôi.
Lúc không còn lựa chọn nào hết, khi mà rau củ đã thành cứu tinh của bọn họ thì đã không còn thứ gọi là kén ăn nữa.
Lời này của Chu Nghĩa Khôn khiến xung quanh lập tức trở nên yên lặng.
Dường như khiến cho bầu không khí ấm áp vừa rồi biến mất không còn chút nào nữa.
Đường Mẫn Hoa nhịn không được mà đưa tay ra nhéo Chu Nghĩa Khôn một cái, trừng mắt liếc ông ấy, sau đó nói với Chu Trung Phong: “Đừng nghe cha con nói hươu nói vượn, mau mau mau, mau chuyển đồ vào đi, mẹ còn muốn xem Thư Lan đã chuẩn bị cái gì cho cha mẹ rồi.”
Lúc nói lời này, tâm tình dường như cũng trở nên sung sướng hơn.
Như thể tương thân tương ái, bọn họ nhớ đến con dâu Thư Lan thì con dâu Thư Lan ở phương xa cũng nhớ đến bọn họ.
Chu Trung Phong vâng một tiếng rồi dìu Chu Nghĩa Khôn nhảy xuống.
Chu Nghĩa Khôn rất muốn thân thiết với con trai, nhưng thấy xe không quá cao.
Ông ấy chỉ hừ một tiếng: “Cha của con vẫn chưa già, cao có từng đây thôi nên cha vẫn tự nhảy xuống được.”
Nói xong liền nhảy thẳng xuống.
Nhảy xuống rất dứt khoát, còn mang theo chút mạnh mẽ, khiến ông ấy căng cả thắt lưng.
Ông ấy còn đang định u a một tiếng nhưng sợ con trai nhìn thấy, Chu Nghĩa Khôn chỉ có thể nhịn xuống, dù vậy khuôn mặt vẫn trở nên xanh tím.
Đường Mẫn Hoa ở bên cạnh lập tức cười lạnh: “Đáng lắm!”
Chồng của bà ấy cả đời này đều như vậy, vô cùng mạnh miệng, rõ ràng là rất yêu mến con trai nhưng vẫn ra vẻ trước mặt con trai, nói là tự nhảy xuống được, giờ thì tốt rồi.
Chu Nghĩa Khôn đau đến thở không ra hơi.
Chu Trung Phong ở phía trước lập tức đi tới: “Cha!”
“Cha không sao chứ?”
“Không sao không sao.”
Chu Trung Phong không nhìn ông ấy nữa mà đi thẳng tới ngồi xổm dưới ngay trước mặt của Chu Nghĩa Khôn, để lộ ra bả vai vừa rộng lớn vừa gầy: “Để con cõng cha.”
Chỉ trong nháy mắt, gió Bắc đang gào thét khắp nơi dường như cũng phải trở nên im lặng.
Chu Nghĩa Khôn như thể quên đi mất việc hô hấp, ông ấy ngây người một lát rồi theo bản năng nhìn về phía Đường Mẫn Hoa.
Hốc mắt Đường Mẫn Hoa có chút đỏ lên, hướng về phía ông ấy gật đầu để cổ vũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận