Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 243:

Dù Khương Thư Lan cũng chỉ mới tới thôi nhưng cô hiểu được về phương diện này mọi người tranh nhau rất gay gắt.
Nếu không, dựa vào điều kiện của Miêu Hồng Vân, có thể không có lấy một công việc như vậy được sao?
thấy sắc mặt ảm đảm của Miêu Hồng Vân, cô xốc lại tinh thần: “Bỏ đi, không nói đến chuyện khác nữa, trước tiên mang số bào ngư này về nhà đã!”
Ăn không hết được thì có thể phơi nắng, thứ đồ này tốt biết bao nhiêu!
Lời này nói ra, Vương Thủy Hương lại càng hăng hái hơn, đến cả người vừa rồi còn muốn nghỉ ngơi như Khương Thư Lan cũng gia nhập việc này với bọn họ rồi.
Số bào ngư bọn họ vừa cậy ra được, không có nơi để cất nên đã đặt trực tiếp xuống bên dưới đất xung quanh đá ngầm.
Ba người cũng không để ý bào ngư của ai với ai, trực tiếp chồng chất lại cùng một chỗ với nhau.
Một con, hai con, ba con, lúc cả một chồng bào ngư được đặt xuống, thủy triều cũng bắt đầu tăng lên, ban đầu chỉ có hai ba con sóng trắng xóa đánh tới. Sau đó sóng biển đánh vào ngày càng nhiều và dày đặc.
Nước ở dưới chân cũng dâng lên từ lòng bàn chân đến tận mắt cá chân, từ từ dâng lên đến tận vị trí cẳng chân.
Vương Thủy Hương quan sát tốc độ của sóng biển, lại quan sát mực nước biển, vỗ đùi: “Chết rồi, chúng ta phải nhanh nhanh chút thôi, không thể tiếp tục cậy được nữa đâu.”
Nếu còn tiếp tục cậy nữa, thủy triều mà dâng lên sợ có thể cuốn được cả bọn họ đi hết mất.
Như vậy mới gọi là phiền toái.
Miêu Hồng Vân nhanh chóng thu dọn gọn đồ đạc, chỉ có người đất liền như Khương Thư Lan thấy số bào ngư còn chưa cậy được một phần mười, có chút không nỡ: “Vẫn còn rất nhiều bào ngư mà ạ?”
Nghe khu bình luận nói, bào ngư này có giá trị dinh dưỡng rất cao, bán đi còn rất được tiền.
Nếu có thể cậy được một nửa thì cũng đủ để phát tài rồi.
Vương Thủy Hương cũng thấy rất tiếc nuối, nhưng chị ấy vẫn quyết đoán nói: “Mạng người vẫn quan trọng hơn, nếu như bị thủy triều cuốn đi rồi, chúng ta có cầu cứu cũng không ai biết đâu.”
Vị trí phía Đông mà bọn họ tới này có hơi hẻo lánh một chút.
Chỉ có đến ban đêm đội tuần tra mới đi tuần qua bên đây, đợi đến đêm khuya khi đội tuần tra đi qua, bọn họ sợ là đã uống no nước, cũng để cho cá ăn thịt mình đến no rồi.
Khương Thư Lan lo lắng không thôi, cũng có chút lo lắng nhìn về phía cách đó không xa: “Sao hai đứa nhỏ vẫn chưa quay về đây nhỉ?”
Hay là trên đường đi xảy ra vấn đề gì rồi?
Nhưng thật ra hai đứa nhỏ cách đó không xa đang chạy nhanh trên bờ biển, ban đầu chỉ còn là một điểm đen, sau đó dần dần rõ ràng hơn chút.
Tổng cộng có bốn đứa nhỏ.
Tiểu Thiết Đản với Lôi Vân Bảo chạy ở phía trước, mỗi người cầm trong tay một cái bao to.
Phía sau là hai anh em Lý Đại Nhạc và Lý Nhị Nhạc, đều là những đứa nhỏ choai choai, ước chừng mới chỉ khoảng mười tuổi.
Thoạt nhìn thì thấy có vẻ rất ngoan ngoãn.
“Cô!”
“Dì xinh đẹp, bọn cháu tới cứu dì đây!”
Hai người bọn chúng cầm theo cái bao to, là chiếc bao da rắn mà bà nội Na đưa cho, nhìn qua rất nhẹ nhàng và rộng rãi.
Khương Thư Lan ôm lấy hai đứa nhỏ, cẩn thận mà đánh giá qua, thấy hai đứa nhỏ không có vấn đề gì hết, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, đưa tay ra sờ sờ.
“May mà hai đứa đến rồi, nếu không cô không biết phải làm thế nào mới tốt nữa!”
Lời này nói ra, hai đứa nhỏ lập tức khó hiểu.
Chúng liền nói: “Cô, dì xinh đẹp, không có bọn cháu ở bên cạnh thì dì sẽ có vẻ mặt như thế này sao?”
Miêu Hồng Vân ở bên cạnh thấy vậy không khỏi bật cười thành tiếng.
Lý Đại Nhạc ở phía sau vừa tiến tới liền gọi Vương Thủy Hương một tiếng: “Mẹ!”
Dứt lời, vừa nhìn thấy một đống bào ngư dưới mấy phiến đá ngầm kia, ánh mắt lập tức sáng lên.
Không đợi Vương Thủy Hương phân phó, tự mình ngồi xổm xuống, đưa tay ra bốc hết bào ngư vào trong rổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận