Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 214:

Chu Trung Phong vừa mới đi, sau đó lúc 5 giờ, tiếng còi vang lên một đợt, lúc 6 giờ lại vang lên một đợt nữa.
Chờ đến khi nó vang lên lúc 7 giờ, cô đã hoàn toàn không ngủ nổi nữa, còn không bằng dậy cho rồi.
Chu Trung Phong đặt bữa sáng lên bàn vuông, nới lỏng cổ áo ra, không khỏi cười: “Chuyện này chỉ có thể chờ em thích ứng, sau này cho dù tiếng còi vang lên, em cũng có thể ngủ tiếp được.”
Dừng một chút, anh bày màn thầu lên trên bàn: “Anh mang thức ăn từ nhà ăn về rồi, buổi sáng khỏi phải làm nữa.”
Vào ban ngày anh còn phải huấn luyện, Khương Thư Lan thì phải chuẩn bị bữa tối đãi khách, sợ là sẽ bận rộn.
Thừa dịp có thể bớt chút việc thì bỏ bớt thôi.
Khương Thư Lan nghe vậy, lấy khăn lông của bộ đội phát lau mặt xong, đi ra đã nhìn thấy bánh màn thầu được bày sẵn, một cái to chừng hai nắm tay của người lớn.
Cô sửng sốt: “Bánh màn thầu này…”
So sánh thử, nó còn to hơn cả mặt cô.
Chu Trung Phong giải thích: “Người trong bộ đội có sức ăn lớn nên làm bánh màn thầu cũng to.”
Người có sức ăn giống như anh, hai cái là đủ rồi.
Khương Thư Lan ừ một tiếng, cũng chia cháo bột bắp trong tô tráng men ra chén sứ thô, mỗi người ngót nghét nửa chén, phân thành bốn phần.
Nhân lúc Khương Thư Lan đang bận bịu, Chu Trung Phong đi gọi hai đứa nhỏ ngủ mê man không phân biệt được sáng tối kia dậy.
Hai đứa trẻ ngủ giống như heo con, phát ra tiếng ‘khò khò’.
Chu Trung Phong cũng không nuông chiều bọn chúng, trực tiếp nhéo cái mũi, chỉ chốc lát hai đứa trẻ đều tỉnh dậy.
“Ăn sáng thôi.”
Vứt lại một câu, Chu Trung Phong đã đi ra nhà chính.
Hai đứa trẻ đang định nằm xuống ngủ tiếp thì nghe được một câu: “Đến trễ sẽ không còn đồ ăn đâu.”
Nếu là trước đây có thể bọn chúng còn chưa tin, nhưng sau khi trải qua mười vòng chạy buổi tối hôm qua, bất kể có khóc lóc ầm ĩ thế nào cũng đều sẽ không có tác dụng với Chu Trung Phong.
Lúc này bọn chúng mới tin tưởng, Chu Trung Phong là người nhẫn tâm, tuyệt đối có thể làm ra chuyện đó.
Hai đứa trẻ liếc nhau một cái, nhìn lướt qua xung quanh, khi phát hiện ra đây là giường ngủ của dì xinh đẹp và cô út, trong lòng lập tức vui mừng, thái độ chống cự ban đầu đối với Chu Trung Phong cũng tiêu tan đi một ít.
Bọn chúng nào biết rằng là vào sáng sớm, Chu Trung Phong cố ý ôm bọn chúng qua đây.
Quả nhiên là tràn ngập mưu kế của người trưởng thành.
Buổi sáng chỉ có bánh màn thầu và sốt tương, điều này làm cho Lôi Vân Bảo từ trước đến giờ đã ăn quen thì không vui vẻ cho lắm. Nhưng mà Tiểu Thiết Dản lại cảm thấy rất tốt, ít nhất đây là bánh màn thầu làm từ bột mì, ở quê cậu bé toàn phải ăn bánh màn thầu làm từ các loại lương thực phụ.
Mắt thấy Lôi Vân Bảo chọc tới chọc lui, lại cứ không chịu nuốt xuống.
Chu Trung Phong gõ chén của cậu bé: “Nếu cháu không muốn ăn, một lát nữa chú sẽ đưa cháu về nhà họ Lôi đấy.”
Đỡ phải làm cho vợ anh vất vả để trông coi tiểu ma vương quậy phá này.
Vừa nói lời này, Lôi Vân Bảo lập tức không chọc nữa, cắn bánh màn thầu vang ‘ken két’, vừa cắn vừa trừng mắt: “Chú đừng hòng, chú đừng hỏng đuổi được cháu đi để rồi bắt nạt dì xinh đẹp của cháu.”
“Cháu nói cho chú biết, có cháu ở đây thì không có cửa đâu!”
Muốn bắt nạt dì xinh đẹp của cậu bé, phải vượt qua cửa ải của cậu bé trước.
Không nhắc đến còn tốt, vừa nhắc tới làm cho người ta nhớ đến chuyện tối hôm qua, sắc mặt của Chu Trung Phong lập tức đen xì.
Khương Thư Lan vội vàng ngắt lời: “Chu Trung Phong, nhà chúng ta không có rau, như vậy cũng không ổn cho lắm, anh bớt chút thời gian đào sân đất trống kia, để em qua bên chị Thủy Hương tìm vài hạt giống rau rồi trồng vào.”
Đây mới là chuyện đúng đắn cần phải làm.
Dù sao không thể để ăn một cây hành cũng phải đi mua chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận