Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 302:

“Cho ra khỏi nồi đi.”
“Trứng gà đâu? Tôi phải làm trứng tráng.”
Sĩ quan hậu cần hùng hổ đi lấy ra một quả trứng từ bên trong ngăn tủ, Chu Trung Phong nhanh chóng mà nhận lấy trứng gà: “Để tôi tự làm.”
Thư Lan thích ăn trứng luộc chưa chín hẳn.
Sĩ quan hậu cần: “...”
Đợi sau khi nước ở trong nồi sôi, Chu Trung Phong mới cho trứng vào bên trong, khoảng mười giây sau thì bắt đầu tắt lửa.
Vớt trứng ra rồi cho vào trong khay tráng men.
Rắc thêm mấy cọng hành đã thái cùng với hai giọt dầu vừng lên trên, ánh vàng của dầu vừng nháy mắt sáng lên bên trên miếng trứng tráng sáng bóng.
Hương thơm ập vào mũi, nhưng khay tráng men đã được đậy nắp lại, lấp đi mùi hương cùng với tầm mắt của mọi người.
Chu Trung Phong một tay ôm khay tráng men, một tay xách theo cặp lồng, nói với sĩ quan hậu cần một câu: “Để lại cho anh một ít tôm ở dưới, tôi đi đây.”
“Cảm ơn.”
Sĩ quan hậu cần vừa nghe lập tức đi ra nhìn, quả nhiên còn lại ba con tôm.
Cậu ấy nhịn không được mà bắt đầu ăn, đúng là ăn rất giòn giòn xốp xốp, giống hệt với hương vị mà cậu ấy tưởng tượng trước khi tôm được nấu xong.
Ngon đến mức như vậy cơ đấy! Đúng là Chu Trung Phong rất sành ăn.
Cả quân đội này, cậu ấy sẽ không tìm ra được ai ăn uống thoải mái như vậy.
Tiền cho số đồ ăn đã nấu ngày hôm nay có lẽ phải đến năm sáu đồng là ít.
Ai mà nỡ bỏ ra được chứ!?
Chu Trung Phong vừa ôm chiếc khay tráng men, vừa xách theo túi đựng đồ, bên trong chính là cặp lồng làm bằng nhôm, anh nhanh chóng đi về nhà.
Lại không ngờ được rằng chính ủy Tống đang dẫn vợ mình vào trong nhà bọn họ để giải thích với Khương Thư Lan.
“Đồng chí Khương, tôi thay vợ mình để xin lỗi cô.” Là đội trưởng Triệu nói.
Tiếp theo là chính ủy Tống: “Còn có tôi nữa, vợ của tôi đã làm không đúng, thực sự rất xin lỗi.”
Khương Thư Lan hơi nhíu mày, nếu là Tiêu Ái Kính cùng với Từ Mĩ Kiều tới giải thích thì còn được, đội trưởng Triệu và chính ủy Tống đến như vậy thì có ý nghĩa rất khác.
Đúng lúc Khương Thư Lan đang khó xử.
Bên ngoài truyền đến mấy tiếng bước chân liên tiếp, là Chu Trung Phong đã quay về.
Ánh mắt Khương Thư Lan lập tức sáng lên: “Hai người nói chuyện với chồng của tôi đi!”
Sau khi Chu Trung Phong vào nhà, anh liền nhìn thấy phòng ngủ vốn không lớn đã chật ních người.
Chu Trung Phong nhất thời nhíu mày, anh nhìn lướt qua mọi người.
Không quan tâm bọn họ phản ứng như thế nào, trực tiếp mở chiếc khay tráng men ra cùng với cặp lồng nhôm, đưa qua cho Khương Thư Lan.
Vừa mở khay tráng men ra, hương thơm ngào ngạt của trứng hấp rắc hành lên trên, còn có tôm chiên trứng bột mỳ với sắc vàng rực rỡ lập tức bay ra bên ngoài.
Chỉ trong nháy mắt, cả căn phòng đã ngập tràn mùi thơm của đồ ăn.
Chu Trung Phong đẩy đồ ăn về phía trước: “Tranh thủ còn nóng, em mau ăn đi.”
Mọi người lập tức nuốt nước miếng.
Chu Trung Phong cố ý không để ý tới điều đó, anh ngẩng đầu lên nhìn đội trưởng Triệu và chính ủy Tống: “Đã có kết quả xử phạt hay chưa?”
Lời này nói ra, trong phòng nháy mắt trở nên im lặng.
“Phó đoàn Chu.”
Người vừa mở miệng là đội trưởng Triệu, trên mặt hắn ta có chút xấu hổ, hoàn toàn không thể ngờ rằng phó đoàn Chu sẽ quay về như vậy.
Rõ ràng chức vị của hắn ta cao hơn đối phương một bậc, nhưng mỗi lần đối mặt với Chu Trung Phong, không khỏi phải đối đãi với anh một cách ngang hàng.
Bởi vì Chu Trung Phong là phó đoàn trưởng trẻ nhất trong quân đội, mà năm nay anh ấy mới hai mươi bốn tuổi, tiền đồ tương lai không thể nào dự đoán được.
“Hửm? Đội trưởng Triệu mời anh nói.”
Chu Trung Phong chậm rãi cầm một chiếc đũa đưa qua cho Khương Thư Lan, lại cầm một chiếc thìa, ý bảo Khương Thư Lan mau ăn đi.
Lúc này mới lẳng lặng ngầng đầu nhìn về phía đội trưởng Triệu, chờ đợi đáp án.
Khương Thư Lan có chút câu nệ mà nhận lấy, dù sao trong nhà có nhiều người như vậy, có rất nhiều ánh mắt đang nhìn về phía bọn họ.
Chu Trung Phong sao có thể tự nhiên như vậy được chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận