Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 467:

Tộc trưởng Lê thấy hai người trẻ tuổi hấp tấp kia, nhất thời thở dài: “Cứ như vậy, sao tôi có thể giao Lệ Mai cho mấy người được đây?”
Cũng không thể trách ông ấy chướng mắt mắt mấy hậu bối trong tộc được.
“Vậy cha nó à, ông định tính toán thế nào?”
Vợ của tộc trưởng Lê cẩn thận mà hỏi han: “Vậy Lệ Mai nhà chúng ta, ông muốn gả cho ai?”
Cũng là cô gái mười tám tuổi rồi, còn chưa làm mối cho ai, nếu còn tiếp tục như vậy, sợ sẽ sinh thù mất.
Tộc trưởng Lê gật đầu: “Chuyện hôn sự của Lệ Mai, tôi đã có chủ ý rồi, bà đừng ở bên ngoài đồng ý lời mời của người khác làm gì.”
Ngữ khí mang theo ý trách mắng, không có chút tôn trọng đối với vợ của mình.
Nhưng vợ của tộc trưởng Lê sớm đã quen với ngữ khí như vậy rồi, bà ấy gật đầu dạ vâng, lén lút mà lui xuống.
Ở bên ngoài.
Răng Nanh cùng với Lão Lục đuổi theo Lệ Mai, đuổi càng xa, càng có thể nhìn ra được bóng người, nhưng sau đó bóng người dường như biến mất như sương khói.
Răng Nanh và Lão Lục tìm cả một đường, còn đuổi theo về phía trước nữa, lập tức đi tới phạm vi của quân đội.
Nghĩ đến tình thế căng thẳng của tộc bọn họ với quân đội, hai người nhất thời lui bước, Răng Nanh nhìn lướt qua xung quanh: “Có phải chúng ta nhìn nhầm rồi không?”
Nếu không sao đuổi lâu như vậy rồi mà vẫn chưa đuổi đến được.
Lệ Mai vốn yếu ớt, sao có thể có thể lực tốt như vậy chứ?
Lão Lục nhìn xung quanh, nhìn thấy cách đó không xa có chiến sĩ đang tuần tra, lập tức nói: “Có thể trên đường đã bị mất dấu rồi, chúng ta quay về tìm xem.”
“Ừ.....”
“Lão Lục, nhớ là cạnh tranh công bằng, ai có được sự yêu mến của Lệ Mai trước sẽ được tới rước đối phương trước, không được chơi xấu.”
Răng Nanh có vóc dáng cao lớn, con người cũng rất thành thật.
Mà Lão Lục vóc dáng nhỏ gầy, một bụng toàn ý xấu.
Lão Lục tùy ý ừ một tiếng, kéo Răng Nanh lén lút rời khỏi phạm vi của quân đội.
Bọn họ đi rồi, không nhận ra được gì hết.
Lệ Mai từ trong một cái hố cây mà chui ra, thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa ra đã nói: “Cảm ơn chị nhé!”
“Là em sao?”
Khương Thư Lan sửng sốt, tay đang cầm chiếc giỏ đựng đồ ăn cũng hơi cứng lại.
“A, chị à, khéo léo quá, không ngờ chị lại cứu em một lần như vậy.”
Lần trước lúc đi biển để bắt hải sản, Lê Lệ Mai thiếu chút nữa đã bị nhốt lại trên đảo, Khương Thư Lan cũng ra tay giúp đỡ một phen, cũng không bận tâm trong lòng, nhưng không ngờ hôm nay lại gặp thêm lần nữa như vậy.
Nhắc đến cũng khéo, Chu Trung Phong mấy ngày không gặp, Khương Thư Lan cũng có chút lo lắng.
Lúc này mới ở nhà nấu nướng cẩn thận mang tới cho Chu Trung Phong, thuận tiện hỏi thăm tình hình của anh, nhưng đáng tiếc là Khương Thư Lan đi tới bên kia lại không tìm được Chu Trung Phong, chỉ có thể mất hứng mà quay trở về.
Lại không ngờ rằng trên đường quay về lại gặp một nữ đồng chí bị hai nam đồng chí đuổi theo.
Khương Thư Lan không chút suy nghĩ, túm người dấu vào bên trong hố cây, lại đắp lá chiếu lên, lúc này mới tránh được tầm mắt của đối phương.
Khương Thư Lan gật đầu, cười lên nói: “Chị cũng không ngờ lại trùng hợp đến như vậy.”
Vừa rồi lúc cứu người, làm sao có thời gian mà nhìn mặt đối phương, chỉ có thể trực tiếp kéo đối phương trốn vào trong đó.
Lúc này đây Khương Thư Lan mới bắt đầu cẩn thận mà đánh giá, đối phương nhìn rất trắng trẻo, ngũ quan tinh tế, có cảm giác là một người rất thông minh.
Hơn nữa đối phương có mặc trên người quần áo của người bản địa, màu lam đậm ở dưới chân váy, tay áo có những đoạn màu trắng.
Khăn trùm đầu vốn trùm qua đầu, nhưng đều bị cô ấy buộc loạn quanh tóc, nhìn vẫn rất xinh đẹp.
Lê Lệ Mai cũng không luống cuống, cô ấy nhìn Khương Thư Lan: “Đây là quần áo của người bản địa, mọi người đều mặc như vậy hết.”
Dừng một chút, cô ấy tò mò nhìn theo chiếc giỏ mà Khương Thư Lan mang theo: “Chị à, chị đang làm gì vậy?”
“Đi biển bắt hải sản sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận