Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 298:

Dừng một lúc, còn không quên hỏi một câu: “Tiểu Khương có ăn cơm chưa? Nếu như chưa thì nhà chị vẫn còn ít cháo bột bắp, còn có dưa chua với bánh bột bắp.”
“Bị sốt ạ.” Chu Trung Phong lắc đầu: “Cô ấy chưa ăn gì hết.”
Nhìn thấy món cháo bột bắp vàng óng kia, liền sửa lại ý định: “Phiền chị Miêu lúc qua đó múc em xin một bát. Nếu như Thư Lan muốn ăn thì cho cô ấy ăn, nếu cô ấy không ăn thì chị nói với cô ấy là em sẽ nhanh chóng mang món ăn mà cô ấy thích quay về.”
Lúc nói chuyện liên quan đến Khương Thư Lan, anh vô cùng tỉ mỉ cũng vô cùng cẩn thận.
Miêu Hồng Vân gật đầu, đợi anh đi rồi, cô nhịn không được mà nói với chồng của mình: “Không ngờ được là phó đoàn Chu lại có ngày có được bộ dạng như vậy.”
Nói như thế nào giờ nhỉ, một người từ trước đến giờ luôn có bộ dạng nghiêm nghị lạnh lùng, lập tức trở nên ấm áp, có chút biểu hiện của người đã có gia đình thực sự.
Đội trưởng Na bưng bát lên, uống hết một bát cháo bột bắp, cười ha ha nói: “Đây gọi là gì nhỉ? Là thanh sắt đã được rèn thành sợi chỉ.”
Dừng một lúc, còn không quên nói với bà lão Na: “Mẹ, con nói có đúng không?” Vừa nói vừa nghiền ngẫm từng chữ một.
Đội trưởng Na mới chỉ tốt nghiệp đến hết trung học, vậy nên không học được quá nhiều ca dao tục ngữ.
Vì vậy bà lão Na phải nhắc nhở rất nhiều năm.
Bà lão Na cười lên, nhìn qua trông càng hiền lành phúc hậu: “Mẹ thấy phúc khí của Tiểu Khương vẫn còn nhiều lắm.”
Nhìn quanh mắt của Tiểu Chu có vẻ thâm như vậy, chắc cả đêm qua không hề ngủ chút nào.
Dựa vào cách chăm sóc người khác này của Tiểu Chu, tìm khắp hải đảo có lẽ cũn không có ai làm tốt được bằng anh.
Miêu Hồng Vân gật đầu, bởi vì còn chuyện phải làm, chị ấy rất nhanh ăn cho xong cơm, rồi múc một bát cháo bột bắp đi sang nhà bên cạnh.
Vừa vào trong nhà, mùi của thuốc Đông y đã ập vào mặt chị ấy.
Bên trên lòng bếp ở trong phòng bếp vẫn còn đang đun thuốc.
Miêu Hồng Vân nhìn thoáng qua, thấy thuốc vẫn chưa đun xong, liền thu lại tầm mắt, đi đến phòng ngủ của Khương Thư Lan.
“Tiểu Khương, có đỡ hơn chút nào chưa?”
Vừa mới đi vào, liền thấy Khương Thư Lan đang nằm trên giường, bởi vì đang bị sốt, sắc mặt cô có chút nhợt nhạt trắng bệch, đôi mày đen hơi nhăn lại trên khuôn mặt.
Có lẽ nghe được động tĩnh nên không khỏi ngẩng đầu mà nhìn qua, vừa ngẩng đầu lên, lập tức lộ ra khuôn mặt đẹp đẽ như hoa hải đường, đẹp đến động lòng người.
Nhìn như vậy Miêu Hồng Vân lập tức hiểu được vì sao các văn nhân mặc khách thời xưa hay miêu tả hoa hải đường giống như người con gái rồi.
Đây chính là bằng chứng rõ ràng rồi còn gì!
Hoặc có thể nói trắng ra là một bằng chứng sống vô cùng đẹp đẽ. Đến cả lúc bị ốm vẫn có thể đẹp đến như vậy.
Trong lúc Miêu Hồng Vân vẫn còn đang thất thần. Khương Thư Lan có chút nghi hoặc, hỏi: “Chị Miêu, sao chị lại đến đây vậy?”
Miêu Hồng Vân dù gì vẫn là người rất biết chừng mực, sáng sớm như vậy, chị ấy dường như sẽ không qua nhà của bọn họ như vậy đâu.
Miêu Hồng Vân đặt bát cháo trên bàn ở bên cạnh giường, rồi ngồi xuống bên giường: “Chồng em muốn đi tới nhà bếp của căn tin, nhờ chị tới để trông nom em.”
“Thế nào rồi, có thấy đỡ hơn chút nào chưa? Có đói bụng không?”
Khương Thư Lan không ngờ rằng Chu Trung Phong lại cẩn thận đến như vậy, cô lắc đầu mà nói: “Vẫn chưa đói lắm ạ.”
Làm sao mà không đói bụng cho được chứ!?
Nhưng mà tâm tư đều bị tôm bọc bột mỳ trứng chiên lấy đi hết sự chú ý rồi.
Miêu Hồng Vân biết rõ người đang bị ốm ăn uống không dễ dàng gì, cũng sẽ không cưỡng ép, chị ấy chỉ có chút tò mò mà hỏi: “Sáng sớm như vậy, phó đoàn Chu đến nhà bếp của căn tin để làm gì thế?”
Lúc này đây, Khương Thư Lan thoáng do dự, cuối cùng vẫn nói hết mọi chuyện qua một lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận