Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 778:

Anh run rẩy một hồi, cuối cùng vẫn là không nỡ rời đi.
Kỳ thật anh muốn trực tiếp rời đi luôn, như vậy có thể không cần lấy đồ của cha nữa, nhưng anh sợ nếu lúc này đi rồi thì không biết đến khi nào có thể gặp mặt tiếp.
Người từ trước đến nay vẫn luôn quyết đoán như anh cuối cùng cũng có ngày phải bối rối như vậy.
Nhưng vài giây sau, Chu Trung Phong quyết định đứng tại đó luôn không đi đâu nữa hết.
Chu Nghĩa Khôn lên lầu nhanh, xuống lầu cũng rất nhanh.
Chỉ trong chốc lát ông đã bước tới mặt Chu Trung Phong, đưa cho anh một cuốn sổ tiết kiệm: “Cha với mẹ con không chăm sóc được cho Thư Lan, số tiền này coi như là lễ vật gặp mặt cha mẹ cho cháu.”
Đây là lần thứ ba mà bọn họ cho tiền con cái.
Chu Trung Phong cúi đầu nhìn sổ tiết kiệm, lại nhìn đến mấy vết nứt nở quanh miệng của cha mình: “Con không cần đâu.”
“Chúng con vẫn còn tiền, tiền của Thư Lan thậm chí còn nhiều hơn của con nữa rồi.”
Lúc trước mỗi lần lấy tiền theo lẽ thường, đều là bởi vì cảm thấy cha mẹ như mắc nợ anh.
Nhưng mà chút chuyện này sau khi lớn lên rồi, tự mình làm cha mới có thể hiểu được.
Cha mẹ thực sự mắc nợ anh sao?
Cũng không hẳn!
Chỉ là có chút chuyện không thể nói rõ ra được thôi, cha mẹ của anh vẫn luôn vĩ đại như vậy.
Mà lúc này Chu Trung Phong đã có thể hoàn toàn tự nhiên mà đối mặt với kết quả này rồi.
“Cầm lấy đi, đây là tiền cho cháu của cha mà.” Chu Nghĩa Khôn đưa cuốn sổ tiết kiệm qua: “Thư Lan kiếm được nhiều tiền hơn con là sao, con nói rõ đi.”
“Tiểu Phong, đàn ông phải là trụ cột chống đỡ nuôi sống gia đình mình, đây đã là trách nhiệm từ trước đến giờ của con rồi.”
Chu Trung Phong vâng một tiếng.
“Đi thôi, mẹ của con mà đi tới đây được, bà ấy sẽ khóc nhè đến mức khiến con không đi nổi đâu đó.”
“Còn nữa, trên đường đi nhớ chú ý an toàn.” Dường như có ngàn lời muốn nói nhưng đến bên miệng rồi lại chỉ có thể hóa thành một câu ngắn gọn như vậy.
Chỉ là lời này thế nào thì cũng lộ ra mấy phần tiêu điều.
Chu Trung Phong gật đầu, anh đi rồi, lúc anh lái xe rời khỏi đây, cha anh đứng ở trước cửa, nhìn chăm chú vào anh từ phía xa xa.
Bóng dáng của cha chậm rãi bị ánh trắng kéo dài ra, càng lộ ra vẻ lom khom.
Hải đảo.
Cặp sinh đôi trong bụng Khương Thư Lan cũng ngày càng động nhiều hơn, tối đến hai đứa nhỏ đều như không ngủ được mà đấm đá lên xuống trong bụng cô vậy.
Không phải bên này đấm một cái thì bên kia sẽ đá một cái.
Cô thực sự bị hành đến mức không còn cách nào khác, căn bản không thể đi ngủ được, không những vậy mà còn thường xuyên đi tiểu đêm nữa.
Cả đêm phải đứng lên đi tiểu không biết bao nhiêu lần rồi.
Cũng may sau khi Chu Trung Phong rời đi rồi, tối đến mẹ Khương liền ngủ cùng một phòng với Khương Thư Lan, bà ấy ngủ không sâu giấc, Thư Lan ở bên kia có bất kỳ động tĩnh gì thì bà ấy cũng có thể nghe thấy được.
Vừa nghe thấy tiếng giường kêu lên kẽo kẹt, mẹ Khương liền biết, Khương Thư Lan lại muốn đi tiểu đêm rồi.
Bà ấy ngáp một cái, tay cũng theo bản năng mà duỗi ra: “Đứa nhỏ lại quấy nữa rồi sao?”
Khương Thư Lan gật đầu, cô thực sự không thể tự mình đứng dậy được, cần có chỗ dựa, mẹ Khương kéo một cái cô ấy lập tức có thể đứng dậy được.
Đi vệ sinh một lượt, tưởng chỉ như đi giữa không trung, nhưng lại khó chịu vô cùng.
Vốn đang định đi ngủ rồi nhưng hai đứa nhỏ ở trong bụng lại bắt đầu đánh nhau.
Mẹ Khương trơ mắt mà nhìn bụng của Thư Lan, bên trái một đấm bên phải một cước.
Không khỏi đâu lòng mà xoa bụng cô: “Còn làm ầm ĩ không cho mẹ ngủ nữa là bà đánh mông hai đứa đó!”
Cũng không biết những lời này có tác dụng rồi hay không mà sau nửa đêm hai đứa nhỏ lập tức ít quấy nhiễu hơn hẳn.
Nhưng dù không làm loạn Khương Thư Lan vẫn thấy rất lo lắng, sáng sớm bảy giờ, cô liền uống một chén tổ yến.
Nhìn thoáng qua bên ngoài cửa không có tiếng xe rầm rầm chạy tới, cô không khỏi thở dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận