Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1434:

Ánh mắt Phương Cầm sáng lên, lập tức trả lời: “Cháu đến đây.”
Sau đó nhanh chóng thay một bộ quần áo mới, vẫy tay với mấy người Khương Thư Lan: “Tôi đi hẹn hò đây.”
“Buổi tối nhớ để cửa cho tôi nhé.”
Mấy người Khương Thư Lan nhịn không được mà lắc đầu, Mã Phượng Hà mở cửa sổ ra thăm dò, nhìn ra ngoài cửa sổ, không khỏi cảm thán: “Người địa phương ở thủ đô sướng thật đó, chúng ta vẫn còn đang khổ sở học tập mà người ta đã lo liệu sắp xong chuyện cưới xin công việc rồi.”
Khương Thư Lan trêu ghẹo: “Ngưỡng mộ sao? Ngưỡng mộ thì cũng đi tìm người địa phương để hẹn hò đi.”
Mã Phượng Hà lắc đầu: “Thời gian đi tìm người để hẹn hò còn không bằng ở nhà gặm hai quyển sách, học được thêm mấy bài mới nữa.”
Cô ấy vừa nhìn ra ngoài cửa sổ xem cảnh tượng hẹn hò ở phía dưới vừa đắc ý nói với Khương Thư Lan: “Thư Lan, cô có biết tôi tích góp được bao nhiêu tiền rồi không?”
Lời còn chưa dứt, liền có thanh âm bén nhọn từ dưới lầu truyền lên: “Cút, mấy người cút hết cho tôi.”
“Ai cho mấy người tới đây hả?” Là thanh âm của Phương Cầm.
Điều này khiến cho cuộc tán gẫu của Mã Phượng Hà cùng với Khương Thư Lan nhanh chóng ngưng lại, theo bản năng mà nhìn xuống dưới.
Chỉ nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của Phương Cầm, mà đứng phía trước cô ta còn có một người đàn ông chân chất, người đàn ông có dẫn một đứa bé trai bốn năm tuổi, bé trai nhìn rất gầy, đến mức cái đầu dường như là bộ phận lớn nhất trên người.
“Cầm Cầm, dù em không chấp nhận anh thì cũng phải chăm sóc cho Bảo Nhi chứ.”
“Thằng bé là miếng thịt rơi từ trên người em xuống kia mà.”
Nghe được lời này của anh ta, mấy sinh viên đang đứng hóng chuyện ở xung quanh nhất thời cả kinh, theo bản năng nhìn về phía Phương Cầm.
Có ai mà không biết Phương Cầm chứ?
Là một đôi với Mã Kiến Minh ở bên cạnh, hai người từ lúc nhập học cho đến nay vẫn luôn là một đôi khiến cho người khác không khỏi hâm mộ.
Không ngờ rằng, Phương Cầm vậy mà đã kết hôn rồi sao?
Còn có con rồi nữa?
Phương Cầm nghe được lời này cả người đều hoang mang, cô ta đá chân vào người đàn ông kia: “Tôi đã nói rồi, tôi không biết anh.”
“Anh là ai chứ? Anh đừng có dẫn một đứa trẻ con tới vu oan cho tôi.”
“Dựa vào cái gì chứ hả? Thấy Phương Cầm tôi dễ bị bắt nạt lắm sao?”
Đối diện với cú đá của Phương Cầm, người đàn ông không có phản ứng gì hết, chỉ lẳng lặng đứng đó, đôi mắt đau thương mà nhìn Phương Cầm.
Mà đứa bé trai ở bên cạnh gắt gao cầm lấy ống quần cha mình, ngửa đầu ánh mắt đen láy đầy mong chờ nhìn về phía Phương Cầm.
“Mẹ.”
“Mẹ đừng đánh cha.”
Thanh âm nhút nhát, còn mang theo mấy phần kinh hoàng cùng sợ hãi.
Lời này khiến cho cánh tay đang giơ lên của Phương Cầm nhất thời ngưng lại, sắc mặt phức tạp mà nhìn đứa bé trai đã cao đến đầu gối người đàn ông đang đứng ở dưới đất kia.
“Mày gọi tao là gì?’
“Mẹ!” Lúc này đứa bé trai đọc từng chữ vô cùng rõ ràng.
Phương Cầm nghe xong, cả người run rẩy, sau đó, cô ta nhắm chặt mắt lại, nổi điên lên mà quát: “Tao không phải mẹ của mày, mày đừng có nói linh tinh.”
Nghe được lời này, ánh sáng trong mắt đứa bé trai như vụt tắt dần, như thể nháy mắt sẽ bị dập tắt hoàn toàn không còn chút ánh sáng nào nữa.
Phương Cầm không dám nhìn, cũng không thể nhìn.
Sau đó cô ta nhìn về phía người đàn ông mà nói: “Anh mau cút đi, tôi đã nói rồi, tôi không biết, tôi không hề biết anh!”
“Sao anh lại dẫn theo đứa trẻ tới để hại tôi?”
Cô ta vất vả lắm mới có được cuộc sống an nhàn như của hiện tại.
Tại sao?
Tại sao còn muốn hủy hoại cô ta nữa?
Người đàn ông lảo đảo vậy mà lại quỳ xuống dưới chân Phương Cầm: “Em không chấp nhận anh, không quay về, anh vẫn chịu được, nhưng Cầm Cầm à, Bảo Nhi là con của em mà.”
Là đứa con duy nhất của em.
Anh ta vừa quỳ xuống, nháy mắt mọi người xung quanh đều trở nên im lặng.
Phương Cầm hận không thể đi tìm đường chết, càng hận không thể bóp chết người đàn ông này ngay tại chỗ.
Có phải nếu không hại chết được cô ta thì sẽ không cam tâm hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận