Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 310:

“Thư Lan, anh đi ra bên ngoài một chuyến.” Còn chưa chắc chắn khi nào sẽ quay về được.
Tinh thần buổi sáng của Khương Thư Lan tốt hơn tối hôm qua rất nhiều, cô không khỏi xua tay: “Anh cứ đi đi.”
Dù sao thì cô bị sốt cũng không phải chuyện lớn gì cho cam.
Nhưng Chu Trung Phong lại vô cùng nghiêm túc: “Buổi trưa anh sẽ nhanh chóng về sớm, nếu như không kịp trở lại.” Anh nhìn về phía Vương Thủy Hương và Miêu Hồng Vân: “Phiền hai chị chăm sóc cho Khương Thư Lan giúp em.”
Thái độ chân thành tha thiết, ngữ khí thì thành khẩn.
Vương Thủy Hương vô cùng kinh ngạc: “Ôi, phó đoàn Chu à, cậu cứ đi đi là được rồi, Thư Lan ở nhà cứ giao cho bọn chị.”
Miêu Hồng Vân cũng nói: “Nhà của chị ngay bên cạnh đây, làm sao mà bỏ đói Khương Thư Lan được chứ?”
Nghe được những lời này, Chu Trung Phong mới cảm thấy yên tâm hơn nhiều, anh gật đầu: “Cảm ơn hai chị.” Dứt lời, vẫn không quên dặn dò Khương Thư Lan: “Trong bếp lò vẫn còn đang hầm thuốc, em ăn xong rồi nhớ phải uống thuốc đó.”
“Đường phèn ở bên trong tủ, sáng nay anh đi mua mứt hoa quả cũng đặt ở trong đó luôn.”
Anh vô cùng cẩn thận, dường như đã lo liệu mọi chuyện rất chu đáo.
Khương Thư Lan không khỏi gật đầu, có chút ngượng ngùng: “Anh mau đi đi.”
Cô bị sốt cũng không phải chuyện lớn gì nên làm gì thì sẽ làm nấy.
Cô phải thúc giục một hồi thì Chu Trung Phong mới coi như là chịu đi.
Anh vừa đi rồi, Vương Thủy Hương mới thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Ôi trời đất ơi, không phải nói phó đoàn Chu là một diêm vương lạnh lùng sao? Sao chị lại nhìn ra thành nam bảo mẫu mất rồi.”
Nam bảo mẫu cũng chưa cẩn thận bằng anh.
Mấy chuyện này hiện ra trước mắt, thật khiến cho người ta phải ngạc nhiên.
“Nếu mà như vậy thì tân hôn đâu? Hai vợ chồng này đến giờ chắc là cũng động phòng hoa chúc rồi nhỉ?”
Miêu Hồng Vân cũng phải cảm khái theo, không ngờ Chu Phó Đoàn sau lưng lại là người như vậy.
Khương Thư Lan bị trêu ghẹo đến ngượng ngùng, khuôn mặt vốn đang tái nhợt vì bị trêu ghẹo mà đỏ lên.
Vương Thủy Hương lại nói tiếp: “Thư Lan à, phó đoàn Chu nhà em, cả đêm muốn mấy lần?”
Khương Thư Lan: “...”
Vương Thủy Hương thấy cô không đáp, biết cô đang thẹn thùng, đành phải tự bạo: “Năm đó chị với chồng chị lúc mới kết hôn, một ngày nhiều nhất phải đến ba bốn lần.”
“Chị đoán phó đoàn Chu lấy được người vợ đẹp như tiên thế này, đêm nay chắc ít nhất cũng phải bảy lần nhỉ!”
Khương Thư Lan: “...”
Đề tài này lại bắt đầu được khai mở rồi.
“Không phải là chưa động phòng đó chứ?” Vương Thủy Hương giật mình nói.
Miêu Hồng Vân lúc này mới nói: “Thư Lan đang bị sốt, dưới tình huống như vậy, phó đoàn Chu mà lại động phòng với Khương Thư Lan thì sẽ thành gì chứ? Thành cầm thú chứ thành gì?”
“Ở dưới quê tôi có người bị sốt vẫn còn lăn giường, cuối cùng sinh ra một đứa nhỏ ngu dại đó.”
Nói tới đây, ngữ khí của Vương Thủy Hương không khỏi lo lắng vài phần: “Thư Lan à, em phải ở trong phòng đó, lúc bị bệnh như thế này không được làm chuyện linh tinh.”
Đến lúc đó người chịu trận nhiều nhất chính là đứa nhỏ.
Nếu sinh ra đứa nhỏ bị ngốc, tàn phế, người làm cha mẹ không phải sẽ phải lo lắng cả đời sao?
Khương Thư Lan nghĩ đến việc bản thân hôm qua đã càn rở thế nào, nhỏ giọng đáp lại: “Em biết rồi.”
“Được rồi, không trêu ghẹo Thư Lan nữa, Thủy Hương, cô đi xuống bếp xem thuốc đã đun xong chưa? Tôi mang măng đã lột tới đây, tôi thấy măng hôm qua đào được từ trên núi xuống đều đã được cho vào miệng của chúng ta hết rồi, măng trong túi của Tiểu Khương lại vẫn còn nguyên.”
Nếu cứ để như vậy thì sẽ bị hỏng mất.
Miêu Hồng Vân vừa phân phó, Vương Thủy Hương lập tức nghe theo.
Thuần thục mà bưng thuốc ở trong nồi ở nhà bếp ra.
Còn không quên đưa cho Khương Thư Lan một viên đường phèn, trêu ghẹo cô: “Nào, Thư Lan, những lời phó đoàn Chu nhà em nói chị đều nhớ hết rồi, uống xong thuốc đắng thì phải ăn một viên đường phèn cho ngọt miệng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận