Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 367:

Mười phút sau.
Thuyền cập bờ, nhưng dãy đá ngầm quá lớn, căn bản không có biện pháp tiếp cận vị trí của nhóm Khương Thư Lan.
Chu Trung Phong suy nghĩ một chút, quyết định cột chặt thuyền vào trên tảng đá ngầm. Lúc này mới nhảy từ trên thuyền xuống, lội vào trong nước biển, đi từng bước một đến vị trí cao nhất của dãy đá ngầm.
Không biết vì điều gì, nhìn thấy Chu Trung Phong đi ngược dòng như vậy lại đây, Khương Thư Lan có chút muốn khóc.
Các cô đã bị nhốt ở đây sáu bảy tiếng đồng hồ, chính bản thân các cô cũng sắp đến thời khắc tuyệt vọng.
Ấy thế mà Chu Trung Phong lại xuất hiện.
Lại là xuất hiện trong tình huống như vậy.
Khương Thư Lan không nói rõ được cảm giác trong lòng, quá mức phức tạp, kinh ngạc, vui mừng, hi vọng, cái gì cũng có.
Chân của cô đã tê rần, thời gian dài vẫn duy trì một loại tư thế đứng, làm cho máu dưới chân cô khó lưu thông.
Nhưng giờ khắc này khi nhìn thấy Chu Trung Phong, cô vẫn nhịn không được mà di chuyển, hướng tới Chu Trung Phong mà nhào qua phía anh: “Chu Trung Phong, cuối cùng anh cũng tới rồi.”
Ngữ điệu thê lương này, chính bản thân cô cũng không nhận ra được bên trong chứa đựng ủy khuất và ỷ lại.
Hai tay Chu Trung Phong rắn chắc có lực, mạnh mẽ mà đón lấy Khương Thư Lan. Thời điểm ôm cô vào lòng mới kinh ngạc nhận ra cả người cô đang phát run, lạnh như khối băng vậy.
Anh giơ tay đỡ lấy tấm lưng đơn điệu của Khương Thư Lan, thuận tay cởi áo sơ mi của mình, khoác lên người cô, vỗ vỗ an ủi: “Không có việc gì, không sao rồi, có anh đây.” Âm thanh ôn nhu cực kỳ.
Khương Thư Lan có chút ngượng ngùng, độ ấm của quần áo đang truyền đến người cô, làm cho cảm xúc của cô dần bình tĩnh lại: “Em không sao cả.”
Âm thanh của cô có hơi khàn, chắc là do đã lâu chưa được uống nước, môi cũng tróc một lớp da.
Chu Trung Phong vô cùng đau lòng, anh nghĩ phải nhanh chóng đưa cô lên thuyền mới được, lại im lặng mà vỗ về cô, giống như là dỗ dành trẻ nhỏ, động tác rất nhẹ nhàng.
Một người lạnh lùng như vậy, thế mà có thể ôn nhu đến thế.
Quả thực làm cho Vương Thủy Hương và Miêu Hồng Vân nhìn đến ngây người.
Thấy hai người nhìn lại đây, Chu Trung Phong giải thích với họ: “Chị dâu, hôm nay có quá nhiều người bị nhốt, phạm vi tìm kiếm quá lớn, nên là phải mất nhiều thời gian.”
“Đoàn trưởng Na và Doanh trưởng Lý ở đội tìm kiếm khác, trước hết em sẽ đưa các chị trở về.”
Thủy triều đột ngột dâng cao, làm cho không ít quân tẩu đi biển bắt hải sản với ngư dân đánh cá rơi vào tình trạng nguy khốn.
Thời điểm nhận được tin tức nhóm ba người Khương Thư Lan bị vây nhốt, Chu Trung Phong liền nghi ngờ số lượng bị nhốt không chỉ có ba người các cô.
Quả nhiên sau đó bộ đội cho người tới từng nhà kiểm tra đối chiếu, vừa hỏi ra mới phát hiện mấy chục người cũng chưa ai trở về.
Chu Trung Phong biết, sự việc quá lớn, lập tức báo cáo lên cấp trên rồi mang theo người đi tìm kiếm.
Chỉ là biển thực sự quá rộng, người đi bắt hải sản lại phân bố ở nhiều vị trí khác nhau. Thành ra việc tìm kiếm gặp rất nhiều khó khăn.
Nhưng mà cũng may, công sức không phụ người có lòng, cuối cùng cũng tìm thấy nhóm Khương Thư Lan.
Một đội dẫn theo từ buổi trưa, cuối cùng cũng có thể giải tán rồi.
Miêu Hồng Vân và Vương Thủy Hương nghe vậy liền đồng ý mà gật đầu, nghĩ lại thấy mà sợ, cũng may có vài phần may mắn: “May mà có chú em đến đây rồi.”
Xác thực, nếu Chu Trung Phong không tới, có khả năng các cô phải qua đêm ở trên dãy đá ngầm này.
Thủy triều lên và xuống giống nhau, khoảng chừng cách nhau mười hai tiếng đồng hồ. Nói cách khác, có thể đến trưa ngày mai các cô mới có thể đi ra ngoài.
Đừng có xem thường mười hai tiếng này, ban ngày mặt trời chói chang mạnh mẽ chiếu vào, buổi tối gió lạnh thổi tới, dưới chân bọt sóng cuồn cuộn, hơi ẩm bốc lên cực lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận