Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 539:

Anh vừa hỏi, mấy người đàn ông ban đầu không nói gì lúc này mới lên tiếng: “Còn thiếu lão Triệu với vợ của anh ấy nữa, không chừng cũng sắp tới rồi.”
“Đã nói hôm nay không dẫn theo trẻ con, để mấy đứa nhỏ tới căn tin ăn cơm, cũng không biết lão Triệu có nghe vào không.” Đội trưởng Na nói.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Vừa mới nhắc đến đội trưởng Triệu, đội trưởng Triệu với Từ Mĩ Kiều lập tức xách đồ đi đến, hắn ta vừa đến đã cười ha ha: “Mấy người tới sớm nên không thấy được đâu, cái tên Hứa Vệ Phương kia bị ong đốt thành đầu heo, đang được đưa tới phòng y tế để chữa trị, đến cả bác sĩ ở đó cũng không muốn cứu cậu ta, cả người đều bị ong đốt, không tìm ra được nơi để châm cứu.”
Trong giọng nói không giấu nổi sự vui sướng khi thấy người gặp họa.
Đội trưởng Na vừa nghe thấy đã chú ý đến.
Hai người lập tức trao đổi với nhau.
Chính ủy Tống ở bên cạnh nghe thấy một màn này, cũng nhịn không được mà cười cười, nói với Chu Trung Phong: “Nhiêu đó mới có bảy phần thôi, còn có ba phần nữa, cậu cứ lựa thái độ mà làm.”
Lời nói không đầu không đuôi nhưng Chu Trung Phong hoàn toàn có thể hiểu được.
Anh gật đầu: “Tôi không chỉ muốn tới biển với đồng chí Khương Thư Lan mà còn muốn cùng cô ấy đi tới Dương thành đi xem mấy bộ quần áo đẹp đẹp.”
Quay đi quay lại còn chưa tới ba ngày.
Về phần của rừng cao su thì sao?
Có sốt ruột thì cũng có lợi ích gì đâu.
Lúc trước Hứa Vệ Phương chậm trễ một thời gian dài như vậy cũng không thấy ai sốt ruột.
“Khá được đấy!”
Chính ủy Tống gật đầu: “Tôi cũng tính dẫn đồng chí Tiêu nhà tôi đi tản bộ mấy ngày.”
Đội trưởng Na và đội trưởng Triệu vốn đang nói chuyện vui vẻ nghe vậy thì cũng tiếp lời: “Tôi với Hồng Vân nhà tôi cũng định đi tới đảo hoang, tới thế giới chỉ có hai người.”
Hải đảo bên này còn có rất nhiều nơi vẫn chưa được khám phá.
Những nơi như vậy tuy rằng rất hoang tàn vắng vẻ, nhưng vật tư lại vô cùng phong phú.
Lời này khiến cho mọi người đồng loạt nhìn qua, Miêu Hồng Vân giáng một nhát xuống ngực của đội trưởng Na, khuôn mặt đỏ bừng: “Anh đừng có nói lời nào nữa, sẽ nghẹn chết đó!”
Cái gì mà thế giời chỉ có hai người chứ.
Cả đảo này đều biết bọn họ là cặp vợ chồng kết hôn nhiều năm chưa có con, đây chẳng phải là ngầm nói cho mọi người rằng bọn họ định đi đảo hoang để tạo người sao!?
Đúng là không biết xấu hổ là gì mà.
Đội trưởng Na bị đánh thì cười ha ha: “Có sao đâu có sao đâu, đều là người quen lâu năm hết mà.”
“Em hỏi một chút mà xem, phó đoàn Chu và Tiểu Khương đi tới Dương thành, chẳng phải là cũng muốn đi đến thế giời của hai người sao? Còn có chính ủy Tống cùng với đồng chí Tiêu, bỏ lại mấy đứa nhỏ để ra ngoài tản bộ, còn không phải là cũng muốn như vậy sao?”
Nghe được lời này, mọi người cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Biết là như vậy, nhưng nói bô bô thành tiếng lớn như thế cũng chỉ có đội trưởng Na mới làm được mà thôi.
Đội trưởng Triệu đột nhiên lại nói tiếp: “Mĩ Kiều, hay là chúng ta cũng đi tới thế giới của hai người đi?”
Sắc mặt của Từ Mĩ Kiều cũng đỏ lên, cắn răng nói: “Cút đi.”
Mấy người đàn ông này quả thực ai nấy cũng giống nhau, không biết xấu hổ là gì.
Bởi vì mấy người đàn ông như vậy nên mấy người phụ nữ nhanh chóng tụ tập với nhau đi ra biển bắt hải sản.
Khương Thư Lan hiện tại đã có rất nhiều kinh nghiệm với việc ra biển bắt hải sản rồi, ốc mắt mèo, bạch tuộc, sò ánh trăng đều bị cô bắt lấy một cách dễ như trở bàn tay, tùy tiện cầm dụng cụ mà đào lên, cũng phải đào được cả trăm con rồi.
Miêu Hồng Vân ở bên cạnh nhắc nhở cô: “Nhiêu đó hàu là đủ rồi, đừng khều thêm nữa.”
Khương Thư Lan nhìn xuống cái thùng nhỏ, bên trong toàn là hàu, con lớn con nhỏ, tuy rằng phải có đến cả trăm con nhưng chia ra mỗi người ăn chẳng mấy chốc mà hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận