Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1003: Không được cười ta

Chương 1003: Không được cười ta

Âm thanh này cũng không tính là lớn lắm, nhưng lúc này ở nơi đây hơi yên tĩnh, lại có vẻ khác thường rõ ràng.

Trong nháy mắt, giống như chuông đồng khổng lồ rung vang, oanh lên một tiếng trong đầu của tất cả mọi người, dâng lên sóng to gió lớn.

Tất cả mọi người đều biến sắc, bất luận là tuổi trẻ thiên kiêu, hay thế hệ cường giả đời trước, nhân vật cấp bậc giáo chủ, đều cùng nhau hướng nhìn về phía âm thanh đó.

Một đám đệ tử của Chân Tiên thư viện, sắc mặt cũng biến đổi.

Lục Quan Vương Quân Diêu nhíu mày nhìn lại, "Không phải nói Cố Trường Ca hắn không tới đây sao? Làm sao lại bỗng nhiên chạy đến đây?"

Khóe miệng của Nguyệt Minh Không khẽ nhếch, cũng không nhiều lời.

Mấy người Kim Thiền Phật Tử, Giang Sở Sở, Vương Tử Câm, Thiên Hoàng Nữ cùng nhau nhìn lại, thần sắc trong ánh mắt khác nhau.

Phía trên vòm trời, xuất hiện một nam tử tuổi trẻ, khuôn mặt mơ hồ, áo bào bồng bềnh, thoát tục siêu phàm, coi như không nhanh không chậm.

Nhìn một con đường màu vàng kéo dài ở dưới chân hắn, dường như có đủ kiểu quy tắc và huyền diệu xen lẫn.

Nhưng một khắc trước còn ở cuối chân trời xa xôi, trong nháy mắt sau đó đã xuất hiện ở trước mặt mọi người, xuất hiện như không khí.

Rút ngắn lại trong tích tắc, như ở ngay trước mặt xa tận chân trời.

Thủ đoạn như thế, khiến con ngươi của rất nhiều đại nhân vật co rút nhanh, sắc mặt còn mang theo sự khiếp sợ sâu sắc và sợ hãi.

Các thế lực đạo thống cường giả như Trường Sinh Vương gia, Thiên Hoàng sơn, Thái Cổ Diệp tộc, lông mày nhíu lại thật sâu, cảm thấy khí tức này làm cho bọn hắn nhìn không thấu.

"Gặp qua thiếu chủ!"

Thấy mặt người vừa đến, mọi người của Trường Sinh Cố gia đồng loạt cùng nhau lên tiếng.

Mới vừa rồi vị lão giả lạnh lùng chống lại cường giả của Thái Hư thần tộc kia, trên khuôn mặt cũng hiện lên nụ cười.

"Là Cố công tử! Hắn cũng tới nơi này!"

Tiêu Nhược Âm đứng trong các đệ tử của Đạo Thiên Tiên Cung, vẻ mặt của nàng cũng rất ngạc nhiên nhìn sang.

Những đệ tử còn sót lại của Tống Cầm bắt gặp bộ dạng và thần thái này của nàng, trong lòng lại càng thêm hâm mộ, nếu không phải rất gần gũi, thân mật với Cố Trường Ca, làm sao lại có thể như thế được?

"Cố Trường Ca!"

"Hắn đã đến rồi."

Khương Lạc Thần cách màn che nhìn ra, lông mày nhăn lại chặt chẽ, mặc dù nàng mới xuất quan không bao lâu, nhưng đã nghe được cái tên này rất nhiều lần.

Đủ các loại tin đồn kinh thế.

Người đứng đầu trong thế hệ tuổi trẻ!

Ánh sáng rực rỡ chói mắt, quả thật khó có thể tưởng tượng, đè ép cùng thế hệ, giống như một tòa núi lớn, làm cho tất cả mọi người không thở nổi.

Thượng giới bây giờ, bất luận là ai, nghe được cái tên này, phản ứng đầu tiên chính là sùng kính hoặc kính sợ, không dám có bất kỳ chỗ nào bất kính.

Sau khi, nàng dàn xếp được trong Thái Hư Thần Mộ, quyết định đi thăm hỏi một phen, ý nghĩ nhìn một chút xem Cố Trường Ca đến cùng là thần thánh phương nào.

Thế nhưng hoàn toàn không hề nghĩ tới, hôm nay lại gặp mặt ở nơi đây bằng phương thức như thế này.

Lần đầu tiên Khương Lạc Thần cảm giác được sự việc trở nên rất khó giải quyết.

Vào đúng lúc này, cho dù có rất nhiều Giáo chủ đại giáo, thế hệ cường giả đời trước, nhìn vào ánh mắt của Cố Trường Ca, cũng mang theo sự kiêng kị thật sâu.

Bọn họ phát hiện, bản thân lại hoàn toàn không nhìn thấu thực lực của hậu bối này.

Nghe đồn rằng, hắn đã có thể giao thủ với cường giả Chuẩn Chí Tôn.

Việc này dưới cái nhìn của bọn họ, hoàn toàn là Cố Trường Ca dựa vào oai phong của Chí Tôn khí, mới có thực lực như vậy.

Bản thân hắn nhiều nhất chỉ là mạnh hơn một chút so với đám Tuổi trẻ Chí Tôn còn lại mà thôi.

Nhưng bây giờ dưới cái nhìn của bọn họ, chênh lệch giữa thực lực này, chỉ sợ ngoại trừ người thừa kế Ma Công có thể so sánh, cả cái Thượng giới to lớn này, sẽ không còn thế hệ trẻ tuổi nào, là đối thủ của hắn!

"Cố Trường Ca, hắn làm sao cũng tới nơi này?"

Nhìn thấy người vừa đến, phía sau lưng Giang Thần phát lạnh, nhịn không được lui về phía đằng sau mấy bước.

Mặc dù hiện tại hắn đã dịch dung thay đổi gương mặt, nhưng ai biết Cố Trường Ca có thể nhìn ra cái gì hay không.

Hắn thật sự rất sợ Cố Trường Ca, nỗi sợ đó đã đi sâu vào xương cốt và linh hồn.

"Giết hắn."

Thân ảnh của Cố Trường Ca xuất hiện ở bên cạnh Cố Tiên Nhi, nhìn thấy nàng ngu ngơ, dường như bộ dạng còn chưa kịp phản ứng lại, không khỏi lại nhàn nhạt lặp lại liên tục.

Giờ phút này, Khương Minh đang ngã trên mặt đất, thương thế đau nhức khiến hắn khó mà động đậy.

Vốn cho rằng sau khi Khương Lạc Thần hoàng tỷ nói ra lời kia, hắn sẽ được cứu.

Nhưng ai có thể nghĩ tới, Cố Trường Ca lại bỗng nhiên hiện thân, đồng thời mở miệng bảo Cố Tiên Nhi giết hắn.

Phía sau lưng của hắn, trong nháy mắt đã chảy ra mồ hôi lạnh như mưa, sắc mặt bắt đầu trắng bệch.

Cố Trường Ca là ai, hắn đương nhiên biết rõ, cho nên lúc khi nghe nói như thế, hắn đã rất tuyệt vọng.

Giờ phút này, Cố Tiên Nhi cũng phản ứng lại, trước mặt truyền đến khí tức quen thuộc dễ ngửi.

"Ngươi không phải không tới sao?"

Nàng ngẩng mặt lên, nhịn không được thấp giọng lầm bầm một câu.

Có điều giọng nói này rất nhỏ, ngoại trừ nàng và Cố Trường Ca, ở bên ngoài không người nào có thể nghe rõ.

"Nếu không phải ta đến, ngươi chẳng phải lại bị ủy khuất à?"

Cố Trường Ca nhìn nàng một cái, thuận miệng nói.

Lúc ở xung quanh Thái Hư Thần Mộ, hắn đã cảm giác được nơi này xảy ra chuyện gì, lúc này mới bỏ qua một đám tùy tùng, chạy đến đây trước.

Cho nên chuyện vừa xảy ra khi nãy, hắn cũng rõ như lòng bàn tay, đương nhiên biết Cố Tiên Nhi vừa rồi xoắn xuýt cái gì?

Hắn thấy, việc này không cần phải phân vân gì cả!

Giết là được.

Nghe nói như thế, trong lòng của Cố Tiên Nhi rất không vui, nhưng vẫn hừ một tiếng, mạnh miệng nói, "Lúc đầu, ta không có ý định giết hắn."

Cố Trường Ca hiểu rất rõ nàng tuy "miệng nói không nhưng bên ngoài lại rất thành thực".

Cho nên lúc này ngược lại cũng chẳng có muốn vạch trần nàng.

"Đó là do ta nhìn người nọ không vừa mắt, muốn giết hắn, lần này cũng có thể chứ?" Chỉ có điều, hắn vẫn cười cợt.

Cố Tiên Nhi trừng mắt liếc hắn một cái, "Không cho phép ngươi cười ta."

Cố Trường Ca nhìn thấy nàng giả vờ bày ra cái dáng vẻ lạnh lùng, rất muốn nắm lấy mũi của nàng, nhìn nàng làm sao ra vẻ được nữa.

Thế nhưng Cố Tiên Nhi dường như liếc mắt đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn, lui về sau nhẹ nhàng trốn một cái, ghét bỏ nhìn hắn, "Ngươi đừng lại nghĩ cách chiếm tiện nghi của ta."

Mọi người thấy trước mắt một màn này, trong lòng đều có suy nghĩ khác nhau, nhao nhao cảm thán, có điều cũng nhìn ra được, Cố Trường Ca thật sự rất cưng chiều Cố Tiên Nhi.

Ngày thường, có ai dám nói ra những lời như thế với Cố Trường Ca chứ?

Mà Cố Tiên Nhi lại dám nói như thế.

Cố Trường Ca cũng tùy ý nàng một chút, cũng không thèm để ý dáng vẻ.

Điều này khiến rất nhiều thiên chi kiều nữ hâm mộ, vì sao bản thân lại không có được một người ca ca như thế?

Hết chương 1003.
Bạn cần đăng nhập để bình luận