Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1191: Tử Kim Lệnh

Chương 1191: Tử Kim Lệnh

Phần thưởng Thiên Đạo bảo rương do giết Tần Vô Nhai, rõ ràng ảm đạm hơn nhiều so với ánh sáng của Thiên Đạo bảo rương trước kia lúc giết được Chiến Tiên Lý Tu.

Cố Trường Ca suy đoán là do hai người trước kia đạt được thực lực khác nhau tạo thành.

Theo đó Thiên Đạo bảo rương được mở ra, tỏa ra từng đợt tia sáng màu vàng, đồ bên trong xuất hiện, làm cho hắn cảm thấy rất hứng thú.

Đó là một khối bia văn có tử khí lượn lờ, trên đó viết không ít chữ viết cổ xưa, rất mơ hồ, Hỗn Độn khí biến mất, có phong thái rất to lớn.

“Thời Không Bia.”

Cố Trường Ca nhìn giải thích đang hiện lên, rất nhanh biết được công dụng của vật này, tương tự với truyền tống trận.

Nhưng truyền tống trận chỉ có thể truyền tống ở cùng thời đại.

Nhưng Thời Không Bia, lại có thể truyền tống vượt thời gian, chỉ cần không liên quan đến dòng sông thời gian huyền diệu, vật kia có thể giúp cho người ta vượt qua năm tháng.

“Có chút tương tự với Tạo Hóa Tiên Thuyền, chỉ là Thời Không Bia là một tọa độ, một khi xác định được thì không thể thay đổi. Mà tọa độ đó, chỉ có thể tìm kiếm trong dòng sông năm tháng.”

“Nghịch chuyển năm tháng, đây không phải là thứ con người có thể làm được.”

Cố Trường Ca cầm lấy Thời Không Bia, không chừng sau này có thể dùng tới.

Mà sau khi làm xong những thứ đấy, Cố Trường Ca liếc mắt nhìn Đường Uyển đang hơi khiếp sợ, sau đó thu phong ấn chi lực đang bao phủ ở xung quanh, không quản nàng, trực tiếp rời đi.

Đối với hắn mà nói hiện tại Đường Uyển đã không còn bao nhiêu giá trị lợi dụng.

Nhưng cân nhắc đến chuyện của Sở Hạo, nên giữ lại Đường Uyển, có lẽ vẫn còn có tác dụng nào khác.

“Cứ kết thúc như vậy.”

Sau khi thấy bóng người của nam nhân nọ biến mất, Đường Uyển thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Sự bất an và sợ hãi vừa nãy, cũng dần dần tản đi, trong lòng bình tĩnh lại.

Trong mắt nàng, thực lực của Tần Vô Nhai đã rất kinh khủng, chỉ sợ Chí Tôn tầm thường không phải là đối thủ.

Tuy nói do bị trúng kịch độc, nhưng ngay cả một chưởng của Cố Trường Ca cũng không tiếp nổi.

Hiện nay, Thượng giới có rất nhiều tin đồn, nhưng cũng đã đánh giá thấp thực lực chân chính của Cố Trường Ca.

Việc tên họ Tần chết đi với Đường gia mà nói, cũng không phải là chuyện lớn gì.

Trừ Đường Uyển ra, không người nào biết chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua.

Đám người Đường lão thái gia càng không biết bên cạnh nàng còn có một người như Tần Vô Nhai.

Mà sau khi giải quyết xong tên đó, chuyện bên phía Đường gia, đối với Cố Trường Ca mà nói, không có cái gì tốt để hắn quan tâm.

Hơn nữa hắn đã thông báo cho Doãn Mi, những người không phục giết là được, không cần quan tâm phiền phức.

Đường gia bọn họ khác người, không có người sau lưng giúp đỡ, tất nhiên không có lo lắng, sau khi giết vài người, sẽ bị kinh sợ, ngoan ngoãn giao ra sản nghiệp sau lưng.

Kể từ đó, rất nhiều sản nghiệp của Đường gia, được Doãn Mi thuận lợi nắm kỹ trong tay.

Sau đó, Cố Trường Ca gửi tin cho Bạch Liên Nhi của Xuân Phong Bích Ngọc Lâu, bảo nàng tới đây một chuyến, muốn cò càng nhiều ánh mắt thì phải để cho nàng giao tiếp với Doãn Mi.

Kể từ đó, hiệu suất ám sát của Xuân Phong Bích Ngọc, có thể tăng lên mấy bậc.

Trong đại sảnh tráng lệ, Doãn Mi vô cùng xinh đẹp.

Nàng mặc chiếc váy dài màu đỏ rực, eo thon như liễu, trắng như tuyết, cả người giống như một viên ngọc bích hoàn mỹ được chạm khắc tuyệt đẹp.

“Đây là Tử Kim Lệnh của Vạn Đạo Thương Minh, chỉ cần là Thương Minh Phân Đà, có lệnh bài này, ngươi có quyền điều khiển tai mắt.”

Nàng bình tĩnh nói, lấy ra chiếc lệnh bài màu tím bí ẩn.

Tóc như mây, nét mặt tinh xảo động lòng người, lạnh lùng như băng tuyết, nhưng lại có một sức hấp dẫn tự nhiên toát ra từ nàng.

Nghe thấy lời của Doãn Mi, nàng hơi nhướng mày, nhìn về phía khuôn mặt của nàng ấy.

Chiếc lệnh bài màu tím kia khá bí ẩn, trên đó có nhiều thần văn, lộ ra nét cổ kính.

Cố Trường Ca bảo nàng đến đây giao tiếp với Doãn Mi, sau khi nhận được phân phó thì nàng đã vội vàng chạy đến ngay lập tức, việc có liên quan đến Xuân Phong Bích Ngọc Lâu, nàng phải nghiêm túc làm.

“Hóa ra Tử Kim Lệnh Bài có quyền hạn như vậy ở Vạn Đạo Thương Minh.”

Bạch Liên Nhi cầm lấy chiếc lệnh bài màu tím trong tay Doãn Mi, than thở lấy làm lạ.

Bởi vì nhờ nó, mà vấn đề làm nàng băn khoăn bấy lâu đã được giải quyết.

Nếu trước đây nàng muốn phát triển tai mắt ở Vạn Đạo Thương Minh thì sẽ phải mất ít nhất hàng triệu năm, hoặc thậm chí lâu hơn.

Đến lúc đó, liệu Xuân Phong Bích Ngọc Lâu có còn tồn tại trên thế giới hay không vẫn là một ẩn số.

Tuy nhiên, đặt trong tay Cố Trường Ca, vấn đề đấy có thể được giải quyết chỉ bằng một lời sai khiến, điều đấy thực sự khiến nàng cảm thấy sợ hãi lẫn thán phục.

Càng hiểu về hắn, sẽ càng khám phá ra những thủ đoạn hắn thể hiện và lý do cho việc làm đó.

Thực lực chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.

Trên đời này còn có chuyện hắn không thể làm sao?

“Nếu đã như vậy, Xuân Phong Bích Ngọc Lâu sẽ được giao cho ngươi.”

“Ta nghĩ ngươi sẽ không làm ta thất vọng.”

Cố Trường Ca ở bên cạnh đang tự rót tự uống rượu, đột nhiên nâng mắt nhìn Bạch Liên Nhi, thản nhiên nói.

“Ngươi yên tâm.”

Bạch Liên Nhi hừ một tiếng, cảm thấy mình bị hắn đánh giá thấp.

Bất kể nói thế nào, nàng cũng đã thành lập Xuân Phong Bích Ngọc Lâu bằng chính thực lực của mình.

Thậm chí bây giờ nàng còn đang chiến đấu chống lại các tổ chức sát thủ khác, có thể thấy năng lực của nàng rất mạnh.

“Ta đương nhiên yên tâm về ngươi.”

Cố Trường Ca mỉm cười, sau đó lấy ra một cuốn sách cổ vô cùng đơn giản và không tên trong tay mình đưa cho nàng. Bên trên có tia sáng bạc của Đại La, có khí tức bao la tráng lệ, thậm chí có ánh sáng chói lọi tràn ngập.

“Nhìn là biết cuốn sách cổ này rất phi thường, nó là gì vậy?”

Bạch Liên Nhi kinh ngạc nhìn hắn, cảm thấy quyển sách cổ không đơn giản kia, trong lòng hồi hộp.

Phải biết nàng là truyền nhân của Sát Đế, trong cuộc đời tiếp xúc nhiều nhất là các phương thức giết người.

Nhưng nàng vẫn cảm thấy kinh hãi trước cuốn sách cổ nọ.

Hết chương 1191.
Bạn cần đăng nhập để bình luận