Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2779. Không ngờ tới

Chương trước Chương sau
Thông báo
Truyện viptruyenfull.com đã đổi địa chỉ thành https:viptruyenfull.com. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!
Ầm ầm!
Sở Bạch lần thứ hai bị thương ho ra máu, hắn triệu hồi ra rất nhiều bảo vật, cơ mà trong nháy mắt đã bị Thái Dương Chân Hỏa đốt thành bột mịn, hắn chỉ có thể bị động chống lại, thương thế càng thêm khủng bố.
Trong lòng hắn dần có chút lo lắng bất an, cũng có chút hối hận, sao bản thân lại đắc ý như vậy chứ.
Vốn tưởng rằng là Kim Ô ba chân tầm thường, nhưng rất rõ ràng, có thực lực cùng năng lực như thế này, Kim Ô trước mắt kia căn bản không hề đơn giản.
“Khụ…”
Pháp thân của Đế Mai tiếp tục lao mạnh đến, Sở Bạch lần thứ hai bay ngược ho ra máu, thương thế vô cùng khủng bố, hắn thiếu chút nữa triệt để nổ tung.
Ngay cả sinh mệnh lực cường đại, thì vào lúc này cũng không khôi phục lại.
Trong lòng Sở Bạch vô cùng lo lắng, tuy nhiên lúc này hắn lại nghe thấy một tiếng vang khẽ, giống như dây cung lên tên, một loại cảm giác phúc chí tâm linh cường đại xuất hiện.
Ở nơi xa, sâu trong Lạc Nhật cốc đã sớm lởm chởm đá vụn, một đạo lưu quang bảy màu bỗng nhiên bay về phía hắn, tốc độ cực nhanh, tựa như vượt qua thời không và thời gian.
“Ngươi dám…”
Thấy cảnh tượng này, đôi mắt Đế Mai lập tức đỏ ngầu, hắn càng cảm thấy tức giận hơn, cho rằng Sở Bạch đang cố ý kéo dài thời gian, thật ra là vận dụng bí pháp muốn cướp đi cơ duyên thuộc về hắn!
Rầm!
Thiên địa chấn động, một dòng sông thời gian dần dần hiện ra, xuyên qua bên người Đế Mai.
Hắn trực tiếp hóa thành thân người, huyền y săn thú, thêu dệt ra đại nhật Kim Ô ẩn chứa cường nộ, một chưởng lập tức dò xét về phía Sở Bạch, ý đồ muốn đoạt lại cơ duyên thuộc về hắn.
Nhưng mà đạo lưu quang bảy màu kia lại giống như có chủ, nó dễ dàng vượt qua bàn tay của hắn, sau đó nhanh chóng rơi xuống bên người Sở Bạch.
“Chí bảo thần vật có chủ!”
Sở Bạch ngây ngẩn cả người, tiếp theo hắn nhanh chóng phản ứng lại, cuối cùng biến thành mừng như điên.
Rõ ràng đây là thần vật có linh, nó đã chủ động lựa chọn hắn làm chủ nhân.
Bấy giờ, Sở Bạch không chút do dự, lập tức đưa tay tiếp được chùm lưu quang bảy màu kia, cầm lấy cung thần trong đó.
“Ngươi đang muốn chết, buông ra cho ta.”
Đế Mai thấy thế lửa giận ngút trời, sát khí xông thẳng tầng mây.
Tận mắt nhìn lưu quang bảy màu hắn đuổi theo hồi lâu giờ đây bị Sở Bạch cướp đi, còn đang trong nháy mắt từ chồi non của cây Phù Tang hóa thành hình dạng của một cây thần cung.
Thế này rồi bảo hắn làm sao có thể chịu đựng được chứ?
“Xạ Nhật Cung.”
Tuy nhiên giờ phút này, thần vật đã đến tay mình, sao Sở Bạch có thể giao ra chứ.
Trong mắt hắn xẹt qua kinh hỉ và yêu thích thật sâu, tỉ mỉ đánh giá thanh thần cung trong tay, thần cung được làm bằng chất liệu cổ trầm.
Một chút sương mù xám xịt, xen lẫn một ít màu đen, không biết là vật chất gì, tràn ngập chung quanh Xạ Nhật Cung.
Thoạt nhìn nó như thế càng có vẻ tang thương cổ xưa, phảng phất từng hủy đi qua vô số văn minh và vũ trụ, cường hoành khủng bố như thế kia mà.
Hắn càng cảm giác trong cơ thể mình xuất hiện lực lượng vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa còn có thể mượn cung này hủy thiên diệt địa, tru sát tất cả địch nhân.
Cây Xạ Nhật Cung này giống như được làm riêng cho mình hắn thôi, như cánh tay điều khiển, không có bất kỳ trở ngại nào.
“Ha ha, thiên ý ở ta, thần cung trong tay, giúp ta đánh chết kẻ thù này.”
Sở Bạch cười ha ha, kéo dây cung, cạch một tiếng, một đạo tiễn quang khủng bố như xuyên cầu vồng ngưng tụ, gào thét xé rách thiên địa.
Đạo tiễn quang này quá mức đáng sợ, nó chèn ép cả toàn bộ thiên khung nơi đây, sát khí bắn tung tóe ở nơi xa, tràn ngập trong thiên địa thời không.
“Đây là cơ duyên của ta…”
Giờ đây Đế Mai đã lửa giận công tâm, tất cả thủ đoạn đồng loạt xuất hiện muốn trấn sát Sở Bạch.
Nhưng mà trong nháy mắt khi đạo tiễn quang bắn tới, hắn lại có một loại cảm giác sợ hãi kinh khủng mà vong hồn lìa xác, cứ như gặp phải thiên địch gì đó.
Một đạo tiễn quang này đủ để mài mòn chân linh của hắn, xuyên thủng thân thể Kim Ô của hắn.
Không kịp phản ứng một mũi tên này rốt cuộc có lai lịch gì, lại khủng bố như thế.
Trong lòng Đế Mai vô cùng phẫn nộ, không ngờ hắn lại bị sự sợ hãi lấp đầy cõi lòng, Đế Mai không để ý cơ duyên bị Sở Bạch cướp đi nữa, ngược lại nhanh chóng vỗ hai cánh chạy trối chết.
Bỗng dưng, một đạo tiễn quang che lấp thiên địa, sát khí lạnh lẽo khóa chặt lấy hắn lại, căn bản không cho phép hắn chạy trốn.
Phốc!
Kèm theo một tiếng trầm đục vang lên, huyết quang bao phủ bầu trời, lông vũ màu đen rơi lả tả, thái dương chân hỏa đang lượn lờ kia ầm ầm rơi xuống.
Vào thời điểm mấu chốt, Đế Mai dùng nghị lực lớn lao tự cắt đứt một cánh, khó khăn lắm mới ngăn cản được một mũi tên này.
Hắn hoàn toàn không ngờ rằng vừa nãy Sở Bạch còn bị hắn tùy ý đánh chết, sau khi đạt được cơ duyên thuộc về hắn lại đảo mắt đã có năng lực uy hiếp sinh mệnh của hắn.
Hết chương 2779.
Bạn cần đăng nhập để bình luận